Tóc bạc

Hồi mình còn nhỏ, ông hay nhờ mình nhổ tóc bạc.

Bi giờ có tóc bạc rồi, mới biết tại sao mấy người có tóc bạc thích nhổ, mà đặc biệt thích nhờ con nít nhổ. Sợi tóc bạc nhổ ra đã ngứa, mà bàn tay con nít, như tụi con Mi con Tẻn em họ mình, thì nhỏ xíu và mềm nhẹ, rờ rờ trên đầu rất phê (mình toàn dụ hai đứa nhỏ chải tóc hoặc xoa đầu cho mình lúc về nhà chơi).

Ông giao hẹn, nhổ cho ông năm chục cọng tóc, thì sẽ cho tiền mua kẹo. Xong ông nằm ngủ liu riu. Mình hồi đó nhỏ mà ... gian, cứ nhổ lần ba bốn cọng một. Làm sao á, thì tóc ông sợi bạc nhiều lắm, cứ túm một túm, kéo hết sợi đen ra ngoài, là còn lại toàn sợi bạc. Thỉnh thoảng thấy ông ngủ gật, còn đếm ăn gian.

Rồi cũng tới lúc tóc ông bạc nhiều đến nỗi ông không gọi mình nhổ nữa, vì nhổ chắc hết bảy phần tóc. Ông già đi, chân yếu sau một tai nạn xe. Mình thì vẫn vậy, vô tư vô tâm nhận sự chăm sóc của ông, mà chẳng hề biết chăm ông cách nào cho phải.

Đến lượt mẹ có tóc bạc. Mẹ cũng thích gọi mình nhổ tóc, mà mình cũng thích nhổ tóc cho mẹ. Ban đầu chỉ lác đác một hai sợi. Tóc bạc ngày một nhiều, có khi bẵng đi cả tháng không nhổ, đến lúc nhổ được mười mấy hai chục sợi, mẹ buồn than già rồi.

Đi học xa, nhiều khi nghĩ ở nhà chẳng biết ai nhổ tóc bạc cho mẹ. Dòm đầu đại ca có tóc bạc, mình nói để em nhổ cho. Đại ca cảm ơn, mình bảo em cảm ơn đại ca mới đúng, nhổ tóc cho đại ca em đỡ nhớ mẹ.

Vậy mà đi hết 6 năm trời. Mẹ sang chơi, mình lật tóc mẹ rồi nói thôi con không nhổ đâu. Nhổ nhiều quá tóc không mọc lại được, bị hói mất. Mẹ cũng ừ, mái tóc ngày xưa mẹ tự hào rất đen và dày giờ mỏng nhẹ, như bị thời gian bào mòn xác xơ. Mình dẫn mẹ đi siêu thị mua thuốc nhuộm.

Thấy thời gian vô tình. Có nhiều thứ chỉ cần bẵng đi một thoáng, là đã không thể làm nữa rồi.

0 comments: