Linh tinh tháng 1


Mình có cảm giác Facebook giống như một cái bảng tin công cộng, nơi mọi người quăng lên đó thông tin mới nhất về mình và là nơi mình có thể theo dõi thông tin mới nhất của bạn bè. Còn blogspot, giống như một cuốn nhật ký cũ, nơi mình có thể ghi lại những thứ mà mình không muốn dán lên cái bảng tin công cộng kia.

Tháng 1, tháng lạnh nhất trong năm. Một vài người bạn chuẩn bị chia tay về VN. Sáng ra đi làm gặp anh Thành, ba anh em vừa đi lên cty vừa tám. Anh Thành mặc áo phao to xù, đội nón sù sụ, dòm vô trong nón chỉ thấy nụ cười. Cuộc đời cũng ngộ, hồi xưa mình quen cả anh Thành, cả TA, mà chưa bao giờ nghĩ tới hai người đó ráp vô nhau sẽ hợp như vậy. Cho tới khi họ bắt đầu iu nhau rồi, có một bữa ngủ lại nhà bé Ngân chung với TA và bé Danh, sáng ra, đang còn ngái ngủ thì nghe TA nói chuyện điện thoại với bạn, giọng rất nhẹ nhàng, mà lời lẽ cũng rất dịu dàng, mới nhớ tới cách anh Thành nói chuyện và nghĩ chắc không còn ai hợp với anh hơn.

Tối hôm qua mới coi Họa Bì. Cái phim cũ rích giờ mới coi, coi xong thấy nó ... dở tệ. Mà thiệt ra trước đó cũng từng nghe nói là nó không hay, nhưng vẫn tò mò. Đúng là mèo tò mò thì die. Mấy hôm trước cũng coi phim, không hiểu sao hai đêm liền đều là phim nói về mấy ông bà già ở Mỹ. Bữa đầu là phim Gran Torino, ông già cựu chiến binh sống cô độc sau khi vợ mất, con trai lâu lâu gọi điện, ổng hỏi mày lại muốn gì nữa đây, vợ mày khoắng hết đám nữ trang mẹ mày để lại rồi còn gì. Con trai nói đâu có, con hỏi thăm ba thôi, nói vài câu xong hỏi nhân tiện ba vẫn còn quen cái ông đó đó chứ. Ông già cúp máy cái rụp, nhăn nhó buồn. Bữa khác sinh nhật ông, con trai con dâu tới thăm tặng quà, xong nói con nghĩ ba sống trong cái nhà rộng này dọn dẹp cũng mệt, con mới tìm được nhà dưỡng lão tốt lắm. Bị ông già nổi khùng lên, họ vác quà cáp ra xe đi về.

Bữa sau coi The Savages. Hai người con trong phim này có thể nói cũng khá tử tế, bị ba đối xử tệ và bỏ rơi từ nhỏ nhưng đến lúc ông già bệnh tật cũng ráng thu xếp cho ông vào nursing house, thỉnh thoảng tới thăm. Nhưng coi xong vẫn nhớ cái lúc cô con gái đưa ông già từ bệnh viện đến nursing house, lúc lên máy bay, mấy người tiếp viên đặt ông già ngồi trên cái xe kéo, rồi kéo đi, nhìn giống cái túi mua hàng bên này họ hay kéo khi đi siêu thị hay cái vali xách tay nhỏ. Ông già ngồi co ro như cái túi, vẻ mặt hoang mang. Ông không biết mình đang bị đưa đi đâu.

Coi xong, cũng không muốn khóc mà nước mắt cứ chảy long tong. Nhớ ông ngoại, bà ngoại mình. Mà không hiểu sao nhớ nhất là bà ngoại gấu. Nhớ cái hồi hai đứa cưới xong, đi honeymoon ở Huế, bà dặn chụp giùm bà cái hình trường nữ sinh Đồng Khánh, chỗ hồi xưa bà học. Huế mưa sụt sùi, hai đứa chạy xe trùm áo mưa lụp xụp ướt át, thành ra chạy ngang cổng trường cũng không dừng lại. Gấu nói không sao đâu, hồi xưa bà có ra Huế chơi lại rồi, có mặc áo dài chụp hình trước cổng trường rồi. Một tuần ngắn ngủn ở nhà, rồi lại sang Hàn, rồi nghe tin bà mất, tự dưng thấy giống như ông ngoại, bà ngoại mà mình đã mất đi và tìm lại được giờ lại mất một lần nữa. Thấy có bao nhiêu thứ, hồi xưa mình không làm cho ông bà mình, tới lúc gặp bà ngoại đã tự nhủ sẽ làm nhiều, thiệt nhiều, cuối cùng vẫn không làm được gì cả.

Tự nhiên giờ nghĩ lại, hồi đó, sau khi mình đi honeymoon về, bà ngoại không nhắc gì vụ hình, vẫn tìm đủ mọi dịp để nói chuyện với mình, khoe mình hình ngày xưa, chuyện ngày xưa của ngoại. Có thật bà ngoại không buồn?

0 comments: