Lúc nhỏ mình ít được mẹ ôm, lại càng không nhớ nổi có lúc nào được mẹ hun không. Mình lớn lên xa lạ với mấy vụ ôm, hun, nắm tay... mặc dù vẫn biết rất rõ là mẹ thương mình lắm. Nhớ có lần đi chợ với mẹ bị lạc, nếu vừa đi vừa nắm tay hay nắm áo mẹ, chắc là không lạc, nhưng nói chung hồi đó mình không có nhiều khái niệm về mấy vụ tiếp xúc như vậy.
Tới cái tuổi có người iu. Tự nhiên cảm thấy một cái nắm tay có ý nghĩa thế nào. Lúc đi chợ mình bắt đầu nghĩ tới chuyện nắm tay mẹ. Lúc nằm ngủ bắt đầu nghĩ tới chuyện ôm mẹ. Nghĩ tới thôi, chứ làm thì thấy thiệt khó khăn, có bữa mình nằm bên cạnh mẹ cả buổi tối nghĩ có nên thò tay qua ôm mẹ không, rồi cuối cùng kết luận "thôi ngủ, trời nóng quá sợ mẹ không thích".
Qua Hàn. Đầu tiên rất shock trước cảnh mấy cô cậu đi bộ ngoài đường hoặc đứng ở bến xe mà ôm nhau chặt cứng, rồi kiss (lên má thôi) ngay trước mắt bàn dân thiên hạ. Vậy mà riết cũng quen. Mẹ qua Hàn chơi, đi subway, lúc xuống ga mẹ kể "hồi nãy có hai đứa nhỏ đóng phim trên subway ghê lắm!". Mình hỏi "Ghê là sao mẹ, tụi nó kiss nhau hả?". Mẹ nói "không, nhưng tụi nó ôm nhau". Mình với gấu cười he he thì thầm, mẹ mà thấy hai đứa mình "đóng phim" trên subway như mọi lần thì không biết sẽ nói sao.
Sống cũng đã nửa đời, lần đầu tiên mình thấy không ngượng ngùng (thiệt ra cũng có, nhưng vẫn có thể vượt qua được) khi nắm tay mẹ, ôm mẹ, hun mẹ. Thấy thiệt hạnh phúc.
=================================
Hôm bữa đi subway, tự nhiên nghĩ ra cái trò nhắm mắt lại coi nếu không nhìn thấy đường thì sẽ cảm thấy sao khi đi subway.
Nhắm một hồi, hiểu ra tại sao khi đến ga người ta thông báo bằng loa "Đã tới ga xxx, cửa ra bên tay phải, có khoảng cách nhỏ giữa sân ga với sàn tàu, xin cẩn thận lúc lên xuống". Khi mà không thấy gì hết, nghĩ tới chuyện bước chân từ tàu lên một cái sân ga mà mình không thấy được, không biết nó cách bao xa, tự nhiên cũng thấy sợ hãi.
Rồi lại nhớ tới bà nội. Bà nội hồi xưa khắc nghiệt với mẹ, không thương mấy đứa cháu gái. Mình và nhỏ em đều sợ bà nội. Bà bị lòa mắt vì bệnh tiểu đường, làm gì cũng sờ soạng hoặc nhờ ông nội giúp. Sau bà già và yếu đi, tính tình cũng hiền hơn trước, lúc tụi mình tới thăm bà, bà hay rờ đầu rờ mặt để coi giờ mình ra sao rồi. Bà cũng hay nhắc chuyện hồi xưa nhỏ em mình nắm tay dẫn bà đi khám bệnh, kỷ niệm đẹp đẽ giữa bà cháu cũng chỉ có một lần duy nhất đó thôi.
Nhắm mắt đứng trong subway, tự nhiên thấy thương bà nội. Khi người ta không thấy gì hết, thì tất cả những ấm áp còn lại đều đến từ tiếp xúc như nắm tay, chạm vào, ôm, ... Mà tụi mình hồi xưa sợ bà, toàn thấy bà là né.
Tự nhủ mai mốt mình có con, sẽ ôm nó nhiều nhiều, và sẽ dạy nó ôm bà nội với bà ngoại, hun bà, nói với bà "con thương bà lắm".
Hoặc không cần nói cũng được.
2 comments:
Hông cần "Tự nhủ mai mốt mình có con, sẽ ôm nó nhiều nhiều" luôn.
Mình ngủ với nó, 5 tháng tuổi, nó sẽ quay qua ôm mình như gấu con ôm gấu mẹ (vĩ đại)...
bà nói làm tui nghe thèm, he he
Post a Comment