Tồn tại và đánh đổi

Gấu nói, dạo này trên VNExpress có cuộc tranh cãi mới về chuyện sống ở Mỹ khổ hay sướng. Người nào ở VN sướng mà sang bên đó vất vả hơn thì kêu khổ. Người nào ở VN cũng đã khổ mà sang đó thấy dễ sống hơn thì kêu sướng. Nói chung, sướng khổ không phải do cuộc sống hiện tại, mà do cách mình so sánh nó với cuộc sống mà mình muốn.

Mình cũng tò mò nên đọc thử một bài. Ngay khúc đầu, tác giả kể "Khi còn ở Việt Nam, tất cả những việc tôi phải làm là ăn và học; thi thoảng cuối tuần mới giúp dì và mẹ đi bán hàng". Đọc tới đó mình cười cái khì.

Nếu so sánh giữa chuyện "ăn và học" với chuyện đi làm, thì dĩ nhiên đi làm cực hơn. Nói vậy chẳng thà nói, sao hồi nhỏ tui sướng quá, chẳng làm gì chỉ cần ăn và ngủ, mà bây giờ tui khổ sở vậy nè trời.

Mình nghĩ, bây giờ mà cô đó muốn chẳng làm gì ngoài ăn và học thì ngay cả ở VN chắc cũng khó, trừ khi mẹ cổ đồng ý bán hàng nuôi cổ suốt đời. Tới một lúc nào đó, người ta sẽ phải tự lo cho mình. Nếu không tự lo được thì đói. Đó là quy luật tồn tại.

Bởi vậy, mình đọc mớ than vãn về chuyện phải đi làm đầu tắt mặt tối, phải trả một đống bill, phải tốn tiền thuốc men... thấy thiệt nhảm nhí. Bịnh thì phải uống thuốc. Xài điện thoại, xài điện, xài nước, xài gaz thì phải trả tiền bill. Muốn có tiền thì phải đi làm. Đến con cá còn phải lo kiếm ăn để tồn tại, nói gì con người.

Thật ra cổ cũng có thể chọn cách ... lên rừng sống, không tốn tiền nhà. Lượm củi về nấu, múc nước suối xài, khỏi xài PC, khỏi tốn tiền điện nước gaz internet. Đau bịnh thì ...kiếm lá thuốc. Lúc đó chắc cổ sẽ còn than nặng hơn bi giờ.

Mình nghĩ, khi người ta làm gì, tức là người ta có một mục tiêu, và đã quyết định đánh đổi một vài thứ khác vì mục tiêu đó. Chẳng có gì là free (trừ mấy cái free hug mình có thể kiếm được ngoài Myungdong). Quyết định qua Mỹ, tức là đánh đổi một môi trường này lấy một môi trường khác, đổi một tương lai này lấy một tương lai khác, một cuộc sống này lấy một cuộc sống khác.

Mà hình như trong suốt đời một người, bao giờ cũng phải lựa chọn và đánh đổi. Rất ít khi mình có thể có được mọi thứ một cách vẹn toàn. Mua đồ thì phải mất tiền. Rẽ trái thì không thể rẽ phải. Chỉ có hai tay, cầm thứ này lên sẽ phải bỏ thứ khác xuống.

Vấn đề là, một khi đã đánh đổi A lấy B, và cái được lựa chọn không hoàn toàn tốt, thì thế nào?

Marry nói: tớ vẫn thấy B tốt hơn A.

Fred nói: A tốt hơn, phải chi hồi đó tớ chọn A.

Jane nói: tớ thấy A với B đều có mặt tốt và xấu cả.

Marry là người lạc quan nhất và vui vẻ nhất. Fred là người khổ não nhất. Và Jane là người bình tĩnh nhất, nhưng không vui bằng Marry.

Mà thiệt ra, mình nghĩ tất cả bọn họ đều không đúng. Vì khi họ chọn, thì hai option đó là B và A. Sau một thời gian, B đã phát triển thành B', và A thì vì không được chọn, nên đã mãi mãi nằm lại vào quá khứ. Vào thời điểm họ kết luận, thật ra họ so sánh một cái có thật, khác nhiều ít với cái họ đã chọn, với một cái không còn có thật nữa.

0 comments: