Chuyện của em

Mình gặp em trong một lần đi siêu thị. Đang đi long nhong thì tự nhiên nghe tiếng trẻ con khóc ré lên. Bên này, nghe con nít khóc là hơi bị bất thường, vì thường bọn con nít Hàn rất ngoan và nghe lời ba mẹ. Dòm lại, thấy một cô gái nhỏ người, da ngăm ngăm, mặt tròn mắt to, tóc dài đen và dày, cặp nách một thằng nhóc đang khóc la ỏm tỏi.

Ghi chú tiếp là bên này cũng hiếm thấy người ta bế con nít bên hông. Bình thường họ bế trong cái địu đằng trước, đằng sau lưng hoặc đẩy xe, tụi nhỏ cứ thế nghẹo đầu ngủ ngon lành. Thành ra mình dòm dòm, rồi ...thôi. Tính bỏ đi chỗ khác thì cô gái bế thằng nhỏ xăm xăm đi tới chỗ mình "Chị ơi, phải chị người VN không?".

He he, lẽ ra mình phải nghĩ ra từ sớm cô nhỏ là người VN mới phải.

Em hỏi mình cái gì đó về món hàng nào đấy ở siêu thị, giờ mình quên mất tiêu rồi. Xong em liến thoắng hỏi mình chị làm gì bên này, chị lấy chồng Hàn hay đi làm. Ủa chị đi học hả, chị học gần đây hả. Nhà em cũng gần ngay đây nè, hay chị về nhà em chơi không, em làm bánh xèo cho chị ăn. Bánh xèo ngon lắm. Chị đừng lo ông xã em hiền lắm. Mà giờ ổng đi làm rồi. Chị về nhà em chơi hen, có mấy bước à.

Vậy là thành ra mình đi theo em về nhà chơi, không biết là vì thèm ăn bánh xèo VN hay vì tò mò. Em bế thằng nhỏ đi te te, lâu lâu nạt nó một tiếng nếu nó bày trò quấy khóc. Nhà em là một căn hộ nhỏ nửa tầng hầm, kiểu nhà bên này gọi là "pan-ji", nền thì thấp hơn mặt đất, ló cái cửa sổ lên trên. Trong nhà đồ đạc cũng bình thường, tủ nhỏ bàn nhỏ, có cái tủ lạnh hơi to to trong bếp. Em cho thằng nhỏ ngồi chơi với mình ở bàn nhỏ giữa bếp (kiểu bàn ngồi bệt xuống đất), còn em lôi bột ra làm bánh. Hóa ra bánh xèo của em là bánh xèo kiểu Hàn, tức là bột mì pha bột gạo, chiên với ít hành lá và hẹ, chấm nước tương ớt. Mình hồi đó thì ăn gì cũng thấy ngon. Vừa làm em vừa nói tía lia. Nói trời ơi lâu lâu mới gặp người Việt em mừng quá. Ở nhà có em với chồng với bà già chồng, mà em nói tiếng Hàn đâu có được bi nhiêu chị. Có bữa tức ổng quá em chửi ổng bằng tiếng Việt luôn.

Hóa ra em còn nhỏ xíu, mới 21 tuổi. Em nói, nhiều người lấy chồng bên này lắm chị, mà họ toàn sướng hơn em không hà. Có chị mới lấy chồng có một năm đã có tiền gửi về cho mẹ xây nhà rồi. Còn em lấy chồng cũng mấy năm rồi, mà mới đủ tiền cho mẹ em xây lại nhà hồi hè này. Em nghỉ rồi làm đó chị, chứ hồi trước em nhận mấy cái đồ điện về làm. Đó cái đám sau lưng chị đó, em nhận về quấn, mỗi tháng được cỡ tám trăm. Mà làm ba cái này cực lắm chị ơi. Giờ ông xã em đang kiếm cho em việc khác. Ừa tiền em đi làm được em để dành gửi về nhà, nhưng mà hồi có bầu thằng này em thấy nhà chồng em kẹt quá nên em cũng góp hết một mớ. Với lâu lâu cũng góp một ít, chứ không kỳ lắm chị. Thì cũng nhà chồng mình mà. Ổng cũng thương em lắm chị, hồi em có bầu, có bữa nửa đêm em đòi ăn trái cây, ổng chạy đi một hồi ổng bê về nguyên trái dưa hấu.

Mà chị thấy chồng em chị đừng cười nha, ổng già mà xấu lắm chị ơi. Nhưng mà thương vợ. Em thấy vậy được rồi. Ở nhà đi lấy chồng còn bị tụi nó đánh te tua. Ông này có khi em tức lên em chửi ổng cũng im. Có điều ổng hổng giàu. Mà kệ cũng được chị hỉ. Chị lấy chồng Hàn không chị, em làm mai cho. Mà em nói thiệt chị lấy chồng Hàn quách đi chị ơi, tụi con trai Việt nam tệ lắm.

Mình ngồi nhăn răng cười, không nói gì. Em không đẹp lắm, nhưng có duyên, má bầu bĩnh. Nói chuyện thì rặt kiểu miền tây, lâu lâu đệm mấy chữ. Em nấu ăn y kiểu Hàn, nhồi bột mì xong cán ra cắt bụp bụp quăng vào nồi là thành mì sợi. Em khoe biết làm kim chi, chị chồng chỉ em làm. Em nói huyên thuyên, thỉnh thoảng vô tình lặp lại luôn cái đã nói trước đó. Ngồi một bữa, nghe em xúi lấy chồng Hàn hết mấy lần.

Lúc mình về, em dúi cho mình củ khoai lang, nói mấy bữa trước em đi cuốc khoai với mẹ chồng em. Khoai ở đâu hả chị, thì nhà chồng em có miếng đất nhỏ họ chia ra trồng chung với mấy người trong khu á. Phần ai nấy trồng rồi thu hoạch thôi. Củ khoai em cho to khủng khiếp, to cỡ con mèo, mình với bé Hạnh cắt ăn mấy bữa mới hết.

Sau đó có lần mình rủ bé Hạnh qua nhà em chơi. Rồi lần khác gặp em ở sân trường, em kể xin được làm công nhật trong trường. Làm công nhật tức là đi nhổ cỏ, tỉa cây, mỗi đợt dăm ba ngày, làm ngày nào trả tiền ngày đó. Em đội cái nón lưỡi trai nhựa, quấn khăn, đeo bao tay cao su, không bao giờ mặc cảm gì hết, cứ thấy mình từ xa là gọi om sòm rồi nói cười te te. Có vẻ em tạo hình tượng tốt cho cô dâu việt nam hay sao đó mà mấy bà già đi làm công nhật với em cứ hỏi mình có muốn lấy chồng Hàn không, tui có thằng con còn chưa vợ nè (mô phật).

Em vẫn hay rủ mình qua nhà chơi, nhưng mình ậm ừ rồi quên mất. Gần ra trường công việc nhiều hơn, với lại thiệt tình mình ngán nghe em kêu chị lấy chồng Hàn đi, sướng thiệt mà chị.

Lúc mình gần ra trường thì gặp em ở căntin. Em khoe em xin vô làm được rồi. Làm ở đây tốt hơn nhiều đó chị. Rồi lại hồ hởi kêu mình ghé nhà chơi.

Mình ra trường cũng lâu rồi. Giờ thỉnh thoảng nghe bạn nhắc, nhỏ Trinh vẫn còn làm ở căntin. Nhỏ đó vui lắm, hay múc thêm đồ ăn cho anh em Việt nam.

***

Hôm nay đọc báo thấy có người than lấy chồng nước ngoài mà chồng không chịu cho gửi tiền về hàng tháng, chỉ đồng ý để năm gửi về hai lần, làm mình phải đi làm thêm cực nhọc, rồi dấu diếm tiền lương, vì vậy vợ chồng bất hòa. Tự nhiên nhớ em, nhớ cái nụ cười nhe răng hồn nhiên, nhớ cái kiểu em không bao giờ than thở, trách móc hay tủi thân hay tự ti. Nhớ cái lúc em nói thì dù sao cũng làm dâu, mình phải hùn vô lo một tí thôi chị.

Không biết còn gặp lại em không. Nhưng tự nhiên nghĩ, nếu có lúc gặp lại, mình vẫn muốn nghe em nói chị lấy chồng Hàn đi.

Vì như vậy nghĩa là em vẫn đang hạnh phúc.

1 comments:

Tồn Phan said...

Tồn thích những bài viết dạng này, đơn giản và gần gũi! Cám ơn chị!