Có hai cuộc gọi mà mình muốn gọi nhất, nhưng chưa làm.
Thứ nhất là gọi cho vợ Tài. Cách đây chừng 4-5 năm, một bữa đang làm việc thì mẹ gọi mình trên Yahoo, con ơi có đứa nói là vợ thằng Tài gọi cho con, báo thằng Tài nó mất rồi.
Mình nhớ bữa đó mình hớt hãi hỏi mẹ, sao nó mất vậy mẹ. Mẹ nói nghe kể nó bị viêm não. Vợ nó nhớ con là bạn thằng Tài, nên gọi cho con hay. Mẹ nói con đi Hàn rồi, nó cho số điện thoại nè.
Mình cẩn thận ghi số điện thoại vào cuốn sổ mình hay dùng, thầm nghĩ lát tối sẽ gọi. Mà hết card rồi, sẽ phải đi mua. Rồi thì tối đó bận hay sao đó mà cũng không mua card, tự hẹn hôm sau. Rồi sau đó, bữa thì không nhớ ra, bữa thì nhớ ra mà không có card sẵn, cũng có bữa nhớ ra, có card, nhưng cuốn sổ có ghi số điện thoại thì lại quăng đâu mất.
Mà cũng có lúc, cầm số điện thoại lên, nghĩ tới chuyện chạy ra đầu đường mua cái card, xong rồi quay số. Cũng dễ thôi mà! Bên kia Mai (hình như nhỏ tên là Mai, mình gặp có một lần nên không nhớ kỹ lắm) sẽ alo. Rồi mình sẽ nói Kim Anh đây nè, Mai nhớ không. Mai sẽ nói nhớ chứ. Rồi mình sẽ nói... Nghĩ tới đó, tự nhiên thấy không biết nói gì để giải thích cho chuyện cả mấy tháng rồi mình mới gọi điện. Chẳng lẽ nói mình quên? Chẳng lẽ nói mình bận? Chẳng lẽ nói mình quăng mất cuốn sổ? Chẳng lẽ nói mình lười đi mua card điện thoại? Lý do nào nghe cũng lạnh lùng đáng ghét như lý do nào. Mình sợ đối diện với lỗi lầm của mình. Mình sợ hiện ra trước mặt Mai một cách trần trụi, đáng ghét, vô tâm. Thế là mình lấy cớ gì đó, như là tối quá rồi chẳng hạn, để hẹn lại lần sau.
Những lần nhớ ra của mình cứ thế thưa dần. Có một thời cuốn sổ bị lạc mất cỡ một năm. Tới lúc ngồi soạn cái thùng đồ cũ tìm ra được nó, mình ngồi nhìn cái địa chỉ một lúc mà ngẩn ngơ không biết làm gì cho phải. Gần hai năm rồi. Giờ gọi điện, mình sẽ nói gì để giải thích sự quên lãng suốt hai năm trời bây giờ?
Cũng thỉnh thoảng nằm mơ thấy Tài. Tỉnh dậy thấy buồn rã người. Mình nhớ cái lúc Tài giới thiệu Mai với mình. Giống kiểu giới thiệu một người thân nhất đời cho một người thân nhất đời khác. Hoặc giống kiểu giới thiệu một người tin cậy nhất đời cho một người tin cậy nhất đời khác.
Vậy mà mình phụ lòng tin của Tài, bằng cách bỏ lửng không thăm hỏi gì Mai vào ngay lúc khó khăn nhất đó.
Một bữa, quyết định mình sẽ không hèn nhát nữa. Mình sẽ gọi điện và xin lỗi Mai. Sẽ hỏi Mai dạo này thế nào, hai mẹ con có ổn không.
Tới lúc cầm số điện thoại lên, chợt nhớ 4-5 năm đã trôi qua. Trong thời gian đó, một người ở VN không biết đã đổi bao nhiêu số điện thoại rồi.
Cũng chẳng biết mình thật sự tin rằng Mai đã đổi số điện thoại, hay đơn giản là mình vẫn còn hèn nhát, nhưng mình đã không gọi thử. Cuốn sổ lại lạc mất lần nữa. Mình cũng không định tìm lại.
==================================
Người thứ hai mình muốn gọi điện là ba.
Hồi đó, mình và hai đứa em đều ủng hộ mẹ chia tay với ba, sau mấy chục năm trời chịu đựng. Ba gửi msg bên Yahoo, trách móc này nọ, dạng như tao không ngờ tụi bay lại ủng hộ mẹ bay làm chuyện xấu. Mình trước giờ mỗi lần thấy ba gọi đều trả lời, lúc đó bực quá lờ tịt luôn. Hai đứa kia cũng lờ tịt.
Vậy là ba mình cũng không online Yahoo nữa. Rồi em mình đổi số điện thoại, nó nói tại ba mình gọi nói này kia làm nó bực. Mình nói vậy đâu được, lỡ ba có gì cần thì sao liên lạc được. Nó nói biết vậy, mà giờ bực quá, thôi để ít bữa rồi ta gọi cho lại số, nói là số kia bị mất.
Xong rồi thôi, từ đó đến giờ ba không online, mình thì không gọi điện. Có lúc tự nhiên nhớ ra suốt mấy năm mình đi Hàn, mình chẳng bao giờ gọi điện cho ba. Toàn là gọi điện cho mẹ (cũng ít ghê lắm, tại mẹ biết xài Yahoo). Toàn là chat chit với mẹ, hỏi mẹ có khỏe không, có bị đau chân không, bị huyết áp không, nghe mẹ kể chuyện này chuyện khác. Toàn là nghe mẹ nói mẹ nhớ Ti quá, mẹ muốn Ti ở nhà mẹ nấu cho ăn. Lâu lắm ba mới online một lần, lúc mẹ vắng nhà. Mình hỏi ba khỏe không, ba nói ba cũng ổn, hỏi con khỏe không, xong rồi kể chuyện cần mình giúp đỡ. Mình dạ, ba để con gửi tiền về. Nói chuyện xong, ngồi nghe buồn chao buồn chát. Lẩn thẩn nghĩ nếu mình kể ba nghe chuyện bên này có thời gian mình thiếu tiền ăn tới mức nhìn đồ ăn họ quăng trong thùng rác cũng thèm, thì ba sẽ phản ứng thế nào. Rồi lại nghĩ nếu ba không cần mình, ba có online hỏi mình không.
Bây giờ, cả năm rưỡi đã trôi qua từ msg cuối cùng của ba, mình mới nhớ ra hồi xưa mình chả bao giờ gọi điện hỏi thăm ba cả. Mới nhớ ra mình cũng chẳng nói được những câu như con nhớ ba quá. Thỉnh thoảng muốn gọi điện cho ba hỏi thăm, nghĩ tới chuyện mình alo con nè ba, rồi ba sẽ trả lời thế nào. Sẽ bình thường hỏi Ti đó hả, khỏe không con, ba cũng ổn. Hay là sẽ trách móc tụi bay có nhớ gì đến tao đâu. Nghĩ tới chuyện bị trách móc, mình lại thôi. Mặc dù có khi coi phim thấy ông già cô độc đáng thương, tự nhiên nghĩ tới ba mình, về già không lẽ cũng vậy sao?
Giờ ngồi viết những dòng này, tự nhiên thấy tất cả những nỗi sợ của mình là vô nghĩa lý. Giả như bị trách móc đi nữa, cũng đúng thôi mà!
Quyết định gửi cho ba một offline msg, và hỏi số điện thoại từ nhỏ em.
0 comments:
Post a Comment