Tiệm bánh

Ở ngay chỗ mình hay đứng chờ xe bus đi làm, có một tiệm bánh Pháp. Tên là Jean B... gì đó.

Mình hay tranh thủ lúc chờ xe để ngó vô tiệm. Khoái nhìn mấy ổ bánh mì mập ú họ xếp trên kệ dọc theo bức tường kính. Không hiểu sao cứ nhìn bánh mì là nghĩ tới những bữa ăn phương Tây, có dao và nĩa, bánh mì và bơ. Tiệm bánh có hai hàng kệ sát tường, một hàng trên chất bánh, hàng dưới dùng để tranh trí, nhưng cũng trang trí toàn bằng mô hình những giỏ bánh ngọt và lúa mạch, với những thứ lặt vặt toát lên cái vẻ châu Âu không thể nào lẫn đi đâu được.

Mình thích cái tiệm bánh, thích vẻ ấm cúng no đủ của nó và thích cả bánh ở đó, mặc dù mình chưa tự mua lần nào. Có một lần mình phụ Trúc build cái lib, xong đòi trả công, hôm sau ổng mua cho một cái bánh bông lan khá ngon. Một lần khác sinh nhật mình, VN team hùn tiền mua một ổ bánh kem thiệt to, vậy mà ăn sạch bong.

Sáng nay tiệm bánh đóng cửa. Trên cửa có cái thông báo tuyển nhân viên và khai trương, ký tên Angel-in-us. Giật mình nhìn kỹ lai thì thấy sau lớp kính đã phủ xuống những tấm rèm có nhãn hiệu Angel-in-us. Vậy là tiệm đã đổi chủ.

Cũng không hiểu sao những hàng ăn mình thích hay biến mất. Như tiệm roll Crazy Fish, như cái xe đẩy bán mề gà áp chảo hồi xưa mình, gấu với Phi hay ăn khuya, hay như xe bán bánh canh cua có món nước chấm độc chiêu đối diện NVH phụ nữ ngày trước. Mình vẫn hay nghĩ, nếu một tiệm ăn ngon mà biến mất thì tiếc ghê lắm, vì người ta không còn dịp thưởng thức món ngon như vậy nữa. Giống như bây giờ, mình không thể kiếm được tiệm nào có món Crunch roll ngon như của Crazy Fish, hay là món nước chấm trong vắt chua ngọt thơm thơm như của xe bánh canh cua nọ.

Còn cái tiệm bánh này, dọn đi mất rồi, thì cũng không hẳn mình không có chỗ mua bánh ngon như vậy. Có điều sự ấm áp kiểu Pháp an ủi mình mỗi lần đứng chờ bus sẽ không còn nữa.

0 comments: