Gọi là mèo anh vì là con của chị mèo, dự tính sẽ ra đời trước gấu mèo con (còn gọi là mèo em) khoảng 3 tuần.
Ai dè mèo anh mới có 35 tuần đã đòi ra rồi.
Sáng đi học lớp antenatal ra thì mẹ gọi điện, báo chị mèo đang trong phòng sanh. Hai đứa phát hoảng. Nhìn gấu mèo lo lắng rất tội. Mình về nhà ngồi search trên mạng về vụ sinh non, càng đọc càng lo lắng hơn. Rồi nhớ mấy bài báo gần đây về chuyện bác sĩ tắc trách, sản phụ bị này nọ, càng lo hơn nữa.
4g chiều, tức là khoảng 1g bên VN, mẹ mèo gọi điện báo chị mèo đã sinh ổn thỏa. Mèo anh nặng 3kg hơn. Lúc đó mới thở ra được một tí. Mèo anh vẫn phải nằm lồng kính, nhưng không có problem gì lớn lắm.
Qua hai hôm thì mèo anh đã uống sữa được, chỉ còn bị vàng da. Chị mèo cũng khỏe. Hai đứa mừng khủng khiếp.
Mình bảo gấu mèo con, thấy chưa, ra ngoài sớm là phải nằm lồng kính đó. Con cứ ngoan ngoãn mà nằm trong đó cho sướng nhá!
2 comments:
Hây.
Vào blog này, con phải gọi bằng cô rồi. Nhưng con nghi ngờ lắm á. Cái người ngồi nắn nót ngõ mấy chữ như thế này, có đúng là đã 30 tuổi không. *cười*
Dù là following cái blog này lâu lắm rồi, nhưng đến bây giờ mới để lại chút tàn tích. Cô sẽ không trách con chứ.
Thật ra, đám phong mà cô post từ hồi "khai sinh lập địa" mới là mục đích chính con follow cái blog này, ai dè càng ngày càng nhận ra, cái con người này lại "phứt tạp" đến thế. *lol* Con sẽ chăm vào đây nữa ạ.
Một ngày ấm áp~
^^ Giờ thì đã thấm thía nỗi đau của mẹ mình hồi xưa lúc bắt đầu bị gọi bằng cô he he.
Giỡn thôi :D Cô rất vui được làm quen với con. Giờ đang nằm trùm chăn, nhiệt độ bên ngoài chắc khoảng 10 độ, nhưng tự nhiên cảm thấy đúng là một ngày ấm áp ~~
Post a Comment