Tháng 5 ở Hàn là đầu mùa xuân. Hoa nở đầy, mình nghĩ giờ này chắc hoa anh đào mới vừa rụng, cái đám hoa đào Nhật bên cạnh sân banh KHU chắc vừa mới đỏ rực, và hoa đỗ quyên đang phủ đầy các ngọn đồi. Tháng này cũng là mùa của hoa hồng. Cả dãy mẫu đơn trước thư viện KHU chắc cũng sắp nở rồi.
Nhưng ở đây là mùa thu. Lạnh ngắt, như là đông đã tới. Ra đường thấy cây lá vàng xuộm. Mình nói với gấu, sao em vẫn nhớ mùa thu rực rỡ ở Hàn. Mùa thu Hàn đúng là đẹp, lá phong đỏ thẫm, những hàng ngân hạnh vàng rợp mắt. Bên này lá cây chỉ vàng thôi, không có cái vẻ lộng lẫy đến mê người như Hàn. Thảo nào hồi xưa học tiếng Hàn, mấy bài đọc nói về mùa thu, về lá đỏ với cái vẻ rất hãnh diện kiểu như "chỉ ta đây mới có".
Mèo con lớn rồi, dạo này lăn lóc đá đạp suốt ngày. Từ hồi siêu âm ra con trai, mình nói với gấu giờ phải đổi cách gọi thôi, chứ con trai mà gọi mèo con mai mốt bạn nó chọc "kitty kitty" thì tội nó. Nhưng vẫn quen miệng chưa đổi được. Cũng chưa nghĩ ra cái tên nào cho mèo con. Gấu đề nghị tên Đông Huy, ý là nắng mùa đông, cho nó ấm áp. Mình cũng thích nắng mùa đông, có điều không khoái tên Huy cho lắm. Tên tiếng anh còn khó kiếm hơn, mấy cái tên mình thích như Alex, Simba hay William đều bị đụng hàng hết cả. Hai đứa bàn tới bàn lui, cuối cùng quyết định bán cái cho mèo con, bằng cách sẽ chỉ đặt tên tiếng Việt thôi, còn tên tiếng Anh thì khi nào nó lớn, sẽ bảo "con thích tên nào thì tự đặt đi". Hé hé. Mèo con đáng thương!
Có một mớ tin cũng khá tốt. Gấu mèo có bằng lái xe. Mẹ mình xin được visa sang Úc 6 tháng. Còn em mình thì đã ra trường và xin được việc làm. Thoắt cái mà đã hai mươi mấy năm, kể từ ngày nó ra đời. Mình vẫn còn nhớ ngày đó, mẹ sắp ở bệnh viện về, hai chị em ở nhà bàn nhau lôi đồ ra giặt để mẹ về đỡ mệt. Ngày tháng 11 lạnh ngắt, mẹ về tới nơi thấy hai đứa vừa giặt xong hai thau đồ to, mặt mũi tím tái, kêu trời ơi. Còn tụi mình thì tò mò bu nhìn thằng em bé tí. Vậy mà giờ nó to đùng và sắp có vợ đến nơi rồi.
Hôm bữa đi chơi với vợ chồng anh Lành, chị Dung và Phi. Anh chị mang theo con là nhóc Will. Cũng phải nói nhóc này cực dễ thương, hầu như chả thấy nó khóc lóc vòi vĩnh bao giờ, lúc nào cũng toe toe cười và chạy lon ton, lên xe thì lăn ra ngủ. Lúc vào chợ Footscray, nhóc Will ngủ, nên chị Dung ngồi lại ở băng ghế bên đường cho nó ngủ, còn mấy anh em vào chợ. Lúc ra chị kể, hồi nãy có bà cụ đến ngồi chung ghế. Bà nói, giờ cô bế nó ru nó ngủ như vầy, thương nó như vầy, chứ tới khi nó lớn lên chả biết thế nào đâu. Như tôi hồi xưa chăm mấy đứa con cực khổ muốn chết, mà bây giờ nó đang bảo tôi mẹ để lại nhà cho con dọn ra ngoài ở đi.
Mấy anh em đều cười, rồi lại thở dài. Nghĩ đúng là chẳng biết mai này ra sao thiệt. Ở cái xứ này, quan hệ gia đình không giống VN. Con cái lớn nhiều khi ba mẹ không gần nổi. Rồi lúc mình già nó chỉ muốn mình đừng làm phiền nó.
Tối về nằm ngủ, mình nói với gấu "Mai mốt tụi mình ráng mua miếng đất dưới quê ở VN vậy. Mai mốt nếu mèo con kêu mình đi, hai đứa mình sẽ về VN ra vườn giăng võng, hai ông bà già hủ hỉ với nhau, vậy cũng được ha!".
0 comments:
Post a Comment