Nắng

Mình vẫn còn nhớ cái lần đi chơi với đám bạn bên Hàn. Mùa xuân, nắng vàng ấm áp. Ngồi chờ mấy đứa bạn tới muộn, mình theo thói quen chui vào dưới bóng râm. Còn cậu bạn Hàn trong lab thì ngồi ngay giữa mảng nắng, cười rạng rỡ. Còn hỏi mình "sao mày không ra đây ngồi cho ấm?".

Mình không nhớ rõ tới mùa đông thứ mấy bên Hàn thì mình bắt đầu thích nắng. Thích cái cảm giác ấm áp phủ lên người mình giữa ngày đông lạnh. Nhưng chỉ trong những ngày đông thôi, còn mùa hè thì vẫn thấy nắng đáng ghét.

Từ hồi có gấu con, đọc báo thấy họ nói trẻ con mang thai vào mùa đông thì dễ bị thiếu vitamin D. Mà mình đi xét nghiệm thì thiếu vitamin D thiệt. Tội nghiệp gấu mèo con trải qua cả hai mùa đông, bên Hàn và bên Úc. Mình bắt đầu có thói quen đi bus là chọn phía bên có nắng chiếu vào, đi ngoài đường cũng không che đầu che mặt nữa, còn ráng đưa tay đưa mặt ra nắng, được tí nào hay tí đó.

Úc ít nắng. Ngay cả mùa hè, trời cũng hay âm u. Những ngày nắng đi ngoài đường, thấy dân Úc phơi nắng tưng bừng. Lần đầu tiên qua Úc khi chưa có mèo con, mình với gấu cười trộm mấy anh chàng mặc đúng cái tà lỏn nằm phơi nắng trong công viên. Giờ thì bắt đầu hiểu vì sao dân Úc quý nắng như vậy. Mùa đông, có khi cả ngày chỉ được một chút nắng nhợt nhạt vào đầu buổi sáng, rồi âm u và mưa. Áo quần phơi không khô nổi.

Mình bắt đầu nghĩ, cái tên Đông Huy gấu định đặt cho gấu con cũng hay hay. Ánh nắng trong một ngày mùa đông là một điều tuyệt diệu.

2 comments:

VB said...

Hmmm...Ở Úc mà cứ nghĩ đến Hàn là sao ta?

Ugly duckling said...

He he. 7 năm ở bển mà. Cũng khó mà quên được.