Thiền học ký - phần hai

5g sáng. Giật mình thức dậy vì có cô nào đó để chuông điện thoại báo thức. Như mọi khi thì đã nướng tiếp cháy vàng lên mới thôi. Hôm nay nằm suy tư hai phút rồi quyết định bò dậy, không thì lát nữa bị dựng dậy cũng thế.

Tưởng dậy sớm làm gì, hóa ra là để tập trung chắp tay đi lòng vòng sân. Xong tất cả tập trung xem nhà sư gõ trống, khánh, cá chép và đổ chuông (Viết đến đây thì nhớ ra trong cuốn giáo khoa có in hình cái chuông, lật ra xem xem lịch sử cái chuông có chi đặc biệt không. Hoá ra nó không viết về bản thân cái chuông mà là quảng cáo cơ sở làm chuông. Chả biết ở Hàn có thứ chi nó không quảng cáo :43: )

Cả cái chuyến đi học này cũng là để phục vụ quảng cáo. Mấy cô cậu phóng viên Hàn túc trực quay từng chi tiết một, xong lại phỏng vấn lung tung. Các sư cụ còn cho phép vài tên sinh viên lên gõ trống khua chuông, xem ra rất chi là "mời quý khách dùng thử sản phẩm".

Sau buổi thiền sáng (lúc này thì bà con ta tranh nhau thở than vì cái lưng và cái chân bị hành hạ hôm qua bây giờ đã bắt đâu biểu tình dữ dội), mọi người tập trung lên tham quan Baekdamsa trên núi Seoraksan. Đường lên núi cực đẹp, quanh co khúc khuỷu, một bên là suối cuồn cuộn chảy, một bên là rừng xanh ngút mắt. Thỉnh thoảng xe làm một cú ngoặt 30 độ như trong phim hành động Hollywood.

Chùa đây rồi. Bà con hớn hở vào tham quan chùa và ... lạy 108 cái tập hai. Con vịt ham chơi quá nên mới vào chùa đã xách máy ảnh chạy rông, thành ra tự nhiên may mắn không phải lạy. Đang chụp hình lòng vòng thì thấy bà con ta đang xì xụp trong điện, thấy cũng hơi áy náy, nên đứng ngoài chụp mấy pô ảnh. Điện thì cao, vịt thì lùn, lại đứng đằng sau mọi người. Có tấm bấm xong giật mình thấy toàn mo là mo, phải vội vàng xoá đi không nhỡ người khác nhìn vào ảnh chắc choáng.

Chùa chiền Hàn thì chán ùm, cái chùa nào cũng giống cái chùa nào. Màu xanh và đỏ pha với nhau, họa tiết ngoằn nghoèo nhưng không có gì đặc sắc. Mà nói chi chùa, ngay cả mấy cái cung điện cũng bé xíu tồi tàn, nhìn thấy mà thương cho vua chúa Hàn xưa.

Được cái núi rừng ngút ngàn đẹp tuyệt, dòng suối cạnh chùa cũng đẹp tuyệt vời, với một chiếc cầu đá dài hoành tráng. Những chiếc đèn lồng đủ màu khiến cho cảnh quan nhìn khá vui mắt. Bên dòng suối, người ta đắp rất nhiều "đá may mắn", những cột đá chồng lên nhau, mỗi một chồng đá là bao nhiêu ước mơ...

Trong chùa có một gian hàng bán ngói lưu niệm. Khách có thể mua một viên ngói đen truyền thống của Hàn, viết chữ lên đó. Những viên ngói sau đó sẽ được mang lợp mái chùa.Nghe cũng hay hay, xem ra họ rất rành tâm lý thích để lại vài dòng lưu niệm của du khách. (Muốn biết du khách thích viết chữ lưu niệm thế nào, cứ đến mấy điểm du lịch của Việt Nam, dòm lên tường, lên cây ... là sẽ rõ).


Vịt cũng khoái, hỏi thăm chú bán hàng thì nghe là chỉ tốn có một ngàn won. Thế thì rẻ chán, nhưng khổ cái không mang theo xu nào. Chạy tìm cậu bạn Hàn, cậu cũng chẳng mang tiền theo. Rõ chán. Chạy lăng quăng một lát thì gặp anh Cường. Thế là xin xỏ một ngàn rồi vắt chân lên cổ chạy vào mua ngói. Chú bán ngơ ngác khi thấy con vịt mặt mày hí hửng hộc tốc chạy lại chìa tờ một ngàn won. Thế là đến phiên vịt ngơ ngác... Cuối cùng thì cũng hiểu ra, giá một viên là 1 man chứ không phải một ngàn won. Rõ khổ cái tiếng Hàn chuối của vịt. Ngượng chín cả mặt, vịt xin lỗi xong rồi định tìm đường dzọt thì chú gọi lại, "Sơ vít sừ ... Sơ vít sừ...". Chú thương tình con vịt ngố nên giảm giá còn một ngàn won. ôi sao có những người Hàn dễ thương thế không biết.

Cuối cùng thì chữ đã viết xong, hình cũng đã chụp xong. Viên ngói của vịt sẽ nằm trên nóc chùa nào không biết, nhưng chắc chắn nó là viên ngói đặc biệt nhất, không những vì giá chỉ bằng 1/10 những viên khác mà còn vì nó mang trên mình một câu chuyện đẹp.

1 comments:

Ugly duckling said...

1 man = 1000 won ~~~> con trai giá rẻ thê thảm

Nhưng nếu là apa thì chắc phải cho không và khuyến mãi thêm