Đọc một truyện ngắn. Lại nhớ ông. Bao lâu rồi, thỉnh thoảng lại nhớ. Nhớ nhất là cái cách ông đá vào chân mình để gọi mình dậy đi học. Hồi xưa cáu vì chuyện đó biết bao. Bây giờ ... chắc trên đời này không còn ai gọi mình dậy theo kiểu đó nữa.
đừng khóc đừng khóc ...
ông đang làm gì bên kia cuộc đời?
Cho đến bây giờ, con vẫn còn ở xa quá. Nên mất mát vẫn chưa rõ rệt. Con sợ cái lúc trở về nhà. Ai còn nghe vọng cổ, nghe tình anh bán chiếu, nghe võ đông sơn giã biệt bạch thu hà? Ai thức nấu ấm nước cho bà lúc 5g sáng? ai xem world cup năm nay? ai ngồi trên cái ghế bố trông ra cửa? ai tưới cây mai ? ai giữ chùm chìa khóa có con dao xếp đã mấy chục năm trời? ai thu xếp giấy tờ hồ sơ của cả nhà? ai giữ cho con cái học bạ từ hồi lớp 1? rồi đây con trồng hoa phong lan nở hoa cho ai ngắm? con thành công cho ai vui ? con lấy chồng cho ai mừng ?
trong vali của con, còn một chồng tiền lẻ. Lúc con đi Hàn, ông cho để mang theo ra sân bay, phòng khi có cần làm gì. Ông đưa tiền lẻ để dễ tiêu.
con đi lâu quá, ông có chờ không? Sao ông nói với Hoa là ngồi chơi một lúc chờ con về? Những ngày đó, ông có tưởng là con chỉ đi đâu đó một lát rồi sẽ về ngay? mà con đi lâu quá ... mãi đến giờ con vẫn chưa về. ông có chờ không ?
gần năm tháng rồi phải không ông? hôm đó ngày sinh nhật Trúc. Con làm một cái bánh hình cây đàn. Con khoe với gấu ... và rồi ... Con trốn vào phòng khóc. Con cười toe toét trước mặt bạn bè. SN Trúc, con không muốn hắn mất vui. Con ngồi trên xe bus khóc. Bước xuống xe lại cười. Đi vượt lên trước mọi người thì khóc. Quay mặt lại đã cười.... Chưa bao giờ con biết mình có thể khóc vì buồn ...
Tại sao cho đến bây giờ, cái cảm giác mất mát vẫn chưa rõ rệt ?
Tại sao cho đến bây giờ, con vẫn khóc nhiều y như hôm ấy?
ông đang làm gì bên kia cuộc đời ?
0 comments:
Post a Comment