Từ hồi sang Hàn đến giờ, thiệt tình mình rất có thiện cảm với người Hàn. Trong mắt mình, họ lễ độ và lịch sự, rất sẵn lòng giúp đỡ mình.
Khi bắt đầu ở Kosiwon, mình khám phá ra hình như mình là đứa duy nhất hay share đồ ăn với mấy người hàng xóm và chào hỏi lúc gặp nhau ở bếp. Họ sống cách biệt, cố gắng tránh hết mức để không đụng chạm nhau.
Tối hôm qua, một cô bạn hàng xóm gõ cửa phòng. Cứ nghĩ là lại bị than phiền cái màn gõ bàn phím (:"> bị ám ảnh luôn, mặc dù cái con bé hay than phiền bây giờ đi đâu mất rồi), nhưng không phải. Cô bạn hỏi mình có handphone không, để gọi cho ông quản lý. Cô để quên chìa khóa trong phòng. Xui xẻo mình cũng không có.
1 rưỡi sáng. Mấy phòng khác đóng cửa ngủ cả, mình cũng ngại gọi. Lấy xe chở cô bạn ra ngoài tìm cái phone box công cộng, thì nó bị hỏng. Cô bạn thử hỏi mượn máy của mấy người gặp trên đường, thì họ chỉ hỏi tới hỏi lui, hoặc chỉ đi chỗ khác và ... lờ đi không cho mượn. Mặc dù một cú điện thoại giá chừng 70won, không đủ mua cái bao nylon đựng đồ trong homeplus.
Lần đầu tiên mình thấy những người Hàn giống như đã nghe cảnh báo.
Chả lẽ họ chỉ lịch sự và nhiệt tình với người nước ngoài thôi sao ?
0 comments:
Post a Comment