linh tinh n

Penguin bảo có rảnh thì update cái blog, để mấy cái buồn bã đọc chán quá. Bao giờ bà cũng là động lực để tui update blog, hehe ....

Cũng chả biết nói gì vui. Từ ngày đi làm đến giờ thấy mình tệ hẳn đi. Ít nói chuyện với mọi người, ít tâm sự, mặt mày lúc nào cũng quạu đeo, đến sếp còn phải ngán. Cái gì cũng quên tuốt hết. Cứ về đến nhà là không còn nhớ được gì. Dĩ nhiên là không update blog nữa. Không ngờ áp lực công việc nó làm người ta thay đổi đến vậy.

Nhưng mà hình như mọi thứ đang tốt hơn lên một tí. Mấy bữa nay đất trời thay đổi. Mùa xuân cuối cùng cũng đang đến. Hoa nở khắp mọi nơi. Những hàng cây ngân hạnh đâm chồi, từng chùm lá con trông như những đóa hoa xanh nõn. Hoa anh đào làm thành từng quầng mây hồng nhạt mông lung trôi trên nền trời xanh trong trẻo của mùa xuân. Mộc lan trắng rực rỡ trong những buổi hoàng hôn nhập nhoạng.

Đỗ quyên bắt đầu khoe những sắc màu khác nhau trên sườn đồi. Mỗi màu sắc có một dáng vẻ riêng. Đỗ quyên trắng hoa to nhất, hoa trắng lá xanh nhạt, nhìn mong manh và dịu dàng. Đỗ quyên đỏ hoa nhỏ nhất, lá cũng thẫm hơn, vẽ thành những mảng sắc nét, như một cô gái cá tính mạnh. Cứ nhìn hoa đỗ quyên đỏ lại nhớ lâu đài trong truyện Rebecca, được miêu tả với những cây đỗ quyên hoa đỏ rực phủ đầy bờ tường. Quả thực cái màu đỗ quyên đỏ lộng lẫy và kiêu sa. Mặc dù mình thích màu trắng, và nhìn hoa trắng lúc nào cũng thấy sang cả lắm, nhưng màu hoa đỏ cũng làm mình ấn tượng vô cùng.

Chán nhất là đỗ quyên hồng, hồng nhạt hồng đậm gì cũng không đẹp lắm, mà lại nhiều, nhiều nhất trong các loại màu. Có lẽ vì nó hơi ngả sang tím cà, nhìn không tươi, chụp hình lại bị chói, nên mình mất cảm tình.

Đó là nói về đỗ quyên dại, hay mình thường gọi là đỗ quyên núi, có 5 cánh, giản đơn, cành lá loe hoe, phủ đầy các sườn đồi. Còn đỗ quyên kiểng bán ở các hàng hoa thì ôi thôi, đẹp đến nỗi nhìn vào là muốn bê ngay một chậu. Cả thân cành lá hoa đều có vẻ sang trọng, có thể nói chỉ ngắt một cành cắm vào chậu cũng thành bonsai.

---------------------------------------
Tự dưng nổi hứng nói một hơi dài về hoa đỗ quyên. Chắc là vì hồi ở VN, mình thích nó lắm mà không dám bỏ tiền mua một chậu.

Nói chuyện khác. Trong hai tháng vừa qua cũng có nhiều chuyện, lúc thấy định viết lên blog, nhưng rồi lại quên mất. Bây giờ trong đầu chỉ còn lại một chuyện, mà lại là chuyện nhảm nhất. Đó là một buổi tối khi mình đang đạp xe về nhà, đang chờ sang đường (bên này sang đường là phải đứng ngay vạch zebra crossing, chờ đèn xanh dành cho người qua đường, chứ không chạy qua bất cứ chỗ nào như ở VN).
Bên kia đường, cũng có ba người đang chờ. Đường thì vắng. Đợi một lúc, một người có vẻ mất kiên nhẫn, nói to gì đó rồi đi luôn sang, mặc kệ đèn vẫn còn đỏ. Nhìn dáng điệu, mình biết ông này say rồi. Hai người kia cản không được, nên quay sang nói với nhau, ra vẻ chê trách ông kia.
Đèn xanh, mình chạy qua đến nơi vẫn thấy hai người mải chê người kia, không chú ý đèn, xanh rồi mà vẫn chưa chịu đi. Nhìn gần mới biết, họ đều say cả.

Chuyện nhảm thôi. Nhưng tự nhiên làm mình có một ấn tượng gì đó, không rõ ràng, nhưng vẫn nhớ đến nó hoài.
Bây giờ ngồi viết cái này, mới nghĩ ra, có lẽ lúc đó mình nhận ra một điều, là con người ta ai cũng như nhau, đều nghĩ là mình tỉnh, nhưng có khi đang say mà không biết. Có khi chê người ta vội, mà không biết là mình đang tụt hậu. Có khi chê người ta sai, mà không biết trên đời có nhiều cách sai khác nhau. Có khi bận nói mà quên làm. Có khi mải theo nguyên tắc mà quên thực tế.

Liệu mình đang sống đây, có tỉnh táo thực sự mà đi đúng đường, làm đúng việc, hành xử đúng lúc hay không?

0 comments: