Đang làm việc liên quan đến podcast và RSS. Khám phá ra có thể làm những loại blog khác, chục lần hấp dẫn hơn cái blog truyền thống đơn giản này. Nghĩ nghĩ xem có nên chuyển không, rồi lại thôi. Giống như cái lần không muốn sếp thay cho cái màn hình 19inch, chỉ vì đã quen với cái màn hình cũ mèm 15inch. Hoặc giống cái lần không muốn chuyển vào lab chính tiện nghi hơn chỉ vì quyến luyến chỗ ngồi trong cái phòng lab dưới tầng hầm. Có vẻ như mình bao giờ cũng vậy, khó mà dứt được những cũ xưa đã thành thân thiết.
Vậy mà cuộc sống vẫn ầm ào trôi. Chưa kịp chớp mắt, đã có bao nhiêu thứ đổi thay rồi.
Đổi thay là ở cuộc sống bên ngoài. Còn cuộc sống của mình bây giờ đã thành một routine. Mà cũng lạ, những đứa bạn ra trường rồi cũng vậy, hỏi nhau "dạo này thế nào?" bao giờ cũng được đáp bằng một câu "cũng vậy". Cô bạn Pakistan đang sống với chồng bên TQ, cậu bạn đã về Pakistan, những người còn ở trường ... ai cũng bảo, cuộc sống chỉ là một vòng lặp đi lặp lại.
Dường như khi người ta lớn lên thì cuộc sống càng tẻ nhạt hơn hay sao?
Không phải vậy. Chắc chắn không phải vậy! Nhớ cái hồi mình còn bé xíu, mỗi ngày chỉ lòng vòng chơi quanh nhà, xem truyện, ăn rồi ngủ. Mà sao hồi đó có biết bao điều mới mẻ để mà khám phá. Mảnh thủy tinh tìm được trong gầm tủ là một viên kim cương của một kho tàng nào đó. Con đường đến nhà ngoại nếu đi vòng một chút, sẽ đi ngang một khu vườn xinh đẹp (thật ra là một cái sân nhỏ có một ít chậu cây). Những quyển sách biết nói, những chiếc lá cây biết hát, và anh hàng xóm mỗi chiều ngồi trước sân nhà vẽ những hình vẽ rất đẹp xuống đất cho cả đám trẻ con xúm xít trầm trồ là một nghệ sĩ tài hoa trong cổ tích.
Có lẽ nên nhìn mọi thứ bằng một con mắt khác. Không nên dùng con mắt mệt mỏi già nua (mới 27 tuổi đã thấy mình già lắm rồi) mà nhìn cuộc đời nữa.
0 comments:
Post a Comment