Hmm, quyết định chấm dứt thời kỳ viết blog sến bà cố.
Mà cũng hổng biết có chấm dứt nổi không. Bình thường nói chuyện thì nhét một chữ có cảm xúc vô cho nó mùi mùi cũng hỏng được, tự nhiên lúc viết chả biết mấy chữ đó ở đâu nó cứ theo nhau chạy vô hoài.
Nhưng mà chán cái sự sến rồi.
Dạo này rảnh quá chừng. Project thì có. Mình làm nguyên một phần main application của cái STB mới ghê chứ. Nói cho oai, tức là làm phần business control và integrate mấy cục khác lại. Mà cái bừ-rồ-giéc-từ này lúc giao cho mình họ để deadline là cuối tháng 2, làm vịt ta ngậm ngùi cancel kế hoạch về nhà chơi tết (sau khi đã cảnh cáo trưởng nhóm Chiên xù là chỉ có một lần này thui nhá). Tưởng sao, đến cuối tháng 2, hardware vẫn chưa có. Đến tận bây giờ, nghĩa là giữa tháng 3 rồi, mới vừa được phát cho một cái board lúc chạy lúc không, héhé. Mấy cục khác thì vẫn chưa có mà integrate. Thế cho nên rảnh càng cua, tối nào cũng về sớm chăm chỉ đập quái.
Nói đến cái sự đập quái, xin lỗi mấy bà con, nhất là mon, đã từng tốn nước bọt và công gõ bàn phím để hết lời khuyên can tui đừng đập quái nữa. Thì cũng đã ngừng đập quái của cái game Phong thần rồi, nhưng mà chuyển qua game TGHM thế là bị nó dụ mê tít mít không dứt ra được nữa. Sao mà mê á, thứ nhất là đồ họa đẹp quá, mà con vịt lại vốn háo sắc. Thứ hai là quest nhiều quá. Vịt vốn mê quest, cứ có nhiệm vụ cho nó làm là nó ngồi làm mê mải, ui ui ...
Hôm qua phải đãi một chầu pizza hết sức là lãng xẹt. Lý do là vịt hứa với một nhóc sẽ nhận tiền lương tháng (training trong cty) giùm nó. Đến lúc nó gọi hỏi chị nhận giùm em chưa, mới giật mình, chả nhớ nổi là có nhận chưa nữa. Nhớ sơ sơ là mấy người bên phòng hành chính chạy qua hỏi là bi giờ đưa tiền của thằng đó cho you hả, nó ừa, rồi thì có nhận tiền không, nếu nhận rồi thì để đâu, không có tẹo tèo teo ấn tượng nào hết. Cái họa phải đền tiền lơ lửng trên đầu, vịt chạy tới chạy lui kiếm, mặt méo như cái bông héo.
Cuối cùng thì cũng phát hiện ra là họ chuyển tiền vô tài khoản mình rồi. Chưa kịp mừng thì bạn Phi kiu "đãi Pizza đi". Trùi ạ, tui có hứa là kiếm được thì đãi cái gì đâu. Cũng nhận lời đãi, không phải vì mình hứa, mà vì thương tình bạn Phi thèm Pizza đến nỗi phải mang cái thân chủ nợ giàu nứt đố đổ vách đi gài độ mình, héhé.
Công nhận pizza Hàn ngon. Cheese rất dẻo và thơm, rìa bánh có khoai lang giòn giòn. Dân Hàn chả hiểu sao mê khoai lang như điếu đổ. Có bánh pizza khoai lang, kem khoai lang, sữa khoai lang, khoai lang chiên, khoai lang nướng, khoai lang chip, khoai lang sấy ... nói chung thứ gì có thể cháp được họ đều cố gắng bỏ khoai lang vào tất. Chuyện tương tự cũng xảy ra với aloe và trà xanh, và rong biển. Có vẻ như cái nước này vốn sản vật hơi thiếu thốn, nên từ xưa họ đã có truyền thống tận dụng nguyên liệu đến mức tối đa. Mà cũng hay, còn hơn nguyên liệu thì nhiều mà chả biết làm sao để tiêu thụ, cuối cùng trồng ra lại vứt bỏ.
0 comments:
Post a Comment