"Em đến bên đời
Hoa vàng rực rỡ
Nào dễ chóng phai
Trong lòng nỗi nhớ
Ngày tháng trôi qua
Cơn đau mịt mờ ... "
Mắc mớ gì phải là hoa màu vàng hen?
Nhưng mà đúng là cái màu hoa vàng nó ám ảnh hay sao á. Mấy bài thơ bài hát mình thích, hay có màu đó.
"Hoa cúc vàng nhà ai
thả từng chùm
hoài nhớ
áo em vàng... "
(thơ của Đỗ Trung Quân, được phổ nhạc thành bài Khúc mưa)
Rồi nữa:
"Một hôm thấy nắng vàng quen quá
Quen như là ngày xưa
Sao em đùa dai thế
Để hồn tôi cửa mục gió lùa
Một hôm thấy nắng vàng đâu đó
Một hôm thấy nắng vàng trải dọc ven đường
Ồ! Chỉ là dã quỳ một ngày thu hết nắng
Lộng lẫy niềm nhớ thương"
(thơ của Đỗ Trung Quân)
Bài thơ làm mình nhớ hoa dã quỳ Đà Lạt. Lần đầu tiên nghe mấy chữ hoa dã quỳ là khi đọc truyện ngắn trên MT, truyện một cậu bé ngày nào cũng mang một bông dã quỳ tặng cho một cô bé. Đọc xong, tự hỏi dã quỳ nó như thế nào. Rồi cũng gặp, khi lên Đà Lạt. Cái hình ảnh "dã quỳ một ngày thu hết nắng - lộng lẫy niềm nhớ thương" tả chính xác hoa quỳ mình thấy ven đường Đà Lạt, rực rỡ, kiêu hãnh, mà hoang hắt.
Sao tự nhiên nói lảm nhảm ta? Chắc rảnh wá khùng rồi!
Tại tự nhiên trong đầu cứ ong ong mấy câu "em đến bên đời - hoa vàng một đóa - một thoáng hương bay - bên trời phố hạ - nào có ai hay - ta gặp tình cờ - như là cơn gió - em còn cứ mãi bay đi..."
Hồi xưa có một lần thất vọng nhất, mình làm một bài thơ, cũng có cái màu hoa đó:
"...Đành nhận về mình lối rẽ
Buồn thì cũng một lần mưa
Chị vẫn đi con đường ấy
Vẫn vàng hoa cúc ngày xưa"
Yến cũng có một bài thơ hoa vàng:
"Hoa hướng dương quanh phòng của chị
có nở vàng từ độ Hạ đi? .... "
Hướng dương với dã quỳ hình như cùng họ ? KHU có đủ quỳ và hướng dương. Có một bụi hướng dương mọc ngay cạnh cái đồng hồ to gần cổng. Chiều cuối mùa hè, mưa, đi về ngang đó, thấy mưa lất phất lay phay phủ lên bông hướng dương một lớp mơ hồ.
Có người bảo màu vàng là màu phản bội. Mình chả thấy vậy, mấy người thích hoa màu vàng có vẻ thường nhớ lâu và nhớ nhiều. Có người bảo màu vàng mạnh mẽ, mình cũng hông thấy vậy luôn. Mặc vô một cái áo vàng, đi ra phố, tỏ ra mạnh mẽ, chỉ để che cái lớp bên trong yếu xìu thui à.
Thui hong nói lung tung nữa. Nói cho cùng, mình cũng đâu có khoái hoa vàng đâu!
Tại cái cty kia, nói sáng hôm wa release lib cho mình integrate, cuối cùng tới giờ vẫn không chịu release, làm mình chờ wài hổng có gì làm nên tửng rùi hehe...
----
Gõ cái title "hoa vàng", tự nhiên nhớ Hoàng Kim Giáp. Phim gì tệ, Củng Lợi già wá rùi, mà kết cục cũng chết hết trơn y như mấy cái phim TQ dạo này họ hay làm để me mấy giải thưởng quốc tế. Chả hiểu sao họ lấy đâu ra vàng để trang bị cả một đội quân choé vậy nữa. Chắc hổng phải vàng thiệt, mà là vàng mạ. Chứ nếu là vàng thiệt, ông vua chỉ cần ra lệnh cho lính, giết được chú nào sẽ cho giữ cái giáp của chú đó, là lính đánh hăng say hết biết.
Coi phim đó, chỉ thương cái chú nhị hoàng tử. Lúc chú thấy mẹ đang thêu mà tay run lên, vội vã đỡ lấy cây kim thêu giúp mẹ đường chỉ cuối. Trời, con trai đó nha, mà làm được vậy với mẹ, đời có mấy ai đâu.
0 comments:
Post a Comment