Sự chia tay

Mình bi giờ nhìn cái sự mà thiên hạ gọi là tan tác bằng ít nhiều vô cảm. Sống hết gần 1/3 đời rùi (thì tử vi nói mình thọ 90 tuổi lận mà) nên thấy nhiều sự ra đi, nhiều chia tay wá, đâm ra bi giờ nhìn cái gì cũng nghĩ "ừa đời nó vậy đó, có lúc hợp rùi sẽ có lúc tan"

Hồi xưa, có nhiều nhân viên làm cho một cty cả đời. Có nhiều cặp sống với nhau tới răng long đầu bạc. Chả biết cái người nhân viên đó có hạnh phúc không. Chả biết cái cặp đó có cắn đắng nhau không. Như mẹ mình đó, tính ra cũng là dạy ở một trường gần cả đời, sống với một người gần cả đời rồi đó chứ. Dạy thì vui, nhưng than thở cũng nhiều. Được cái mẹ mình dễ chấp nhận, và giỏi xoay sở. Đồng lương chít đói mà mẹ nuôi tụi mình no đủ được tới giờ.

Vậy nên mình thấy phục mẹ wá trời. Như mình bi giờ, có chuyện gì uất ức là ngay lập tức nghĩ đến chuyện cuốn gói ra đi. Bị stress một cái là muốn phá cho tanh bành, rồi ra sao thì ra.

Cuối cùng rồi cũng có những cái khiến mình không đi, không phá. Nhưng mà hình như con người mình nó vậy á, coi cái chuyện ra đi là một chuyện thường ngày. Đến rồi đi, vậy thui. Chả có gì kéo dài được cả đời (trừ một tình yêu mà mình cũng muốn lắm, nhưng chắc không mơ thấy nổi, vì cái người đó đã tuyên bố với mình là đến ngày nào đó chắc cũng còn tình nghĩa thui. Nhưng thui, vụ đó tính sau). Cho nên có những chuyện tan tác, mỗi người một ngả, bà con nhìn mà đau lòng, mình thấy bình thường. Thì đâu có gì to lớn, ở không được nữa thì đi thui.

Ở không được nữa thì đi thui, mình đã nói câu này suốt từ nhỏ đến lớn với một người, mà mãi đến giờ người đó mới chịu đi, và đã tìm thấy hạnh phúc ở cái sự tự do đó.

Cái gì cũng không bền lâu, tình cảm cũng không bền lâu. Mình không tin ở cái gọi là "dù không gặp nhau nhưng vẫn thân thiết như cũ". Làm sao như cũ được khi mà không còn gì chung để nói? Ừa, cái này cũng không lý giải nổi. Mình có nhiều, nhiều lắm, những người bạn mà trong lòng mình vẫn coi họ thân thiết như ngày xưa, nhưng khi gặp trên cửa sổ chat chả biết nói cái gì ngoài mấy câu thăm hỏi quẩn quanh. Mà chắc cũng khó gặp lại để mà đi cà phê cà pháo, vì ai cũng có gia đình hết cả rồi. Như vậy, nghĩa là vẫn như ngày xưa, hay không như ngày xưa? Lâu lâu có người tự nhiên nói chuyện thân thiết được, tự nhiên tâm sự với nhau, trời ơi mừng muốn chết.

Vậy nên người ta sợ cái sự tan tác. Cho dù sự tan tác chỉ là đơn giản mỗi người bước đi trên một con đường riêng của mình. Vẫn còn có thể gọi điện, email, chat chit. Vẫn còn gặp nhau được bất cứ lúc nào để nhậu khắp các quán đặc sản Sài Gòn và tám chuyện đời. Vì cái xa này, nó hay dẫn theo cái xa kia.

Vậy nên người ta buồn khi phải chia tay nhau (ở đây nói chuyện chia tay giữa bạn bè bình thường thui nhé. Chuyện tình iu, hôm khác nói vậy). Và mình, cái đứa mặc dù chia sẻ nhưng vẫn nhìn sự việc theo kiểu "Ừa đời nó thế, trước sau gì cũng phải tan thôi" thấy hơi ăn năn, vì nghĩ vậy nên mình không thấm được, không chia được cái nỗi buồn của bạn.

Mấy người bạn của tui ơi, cho tui nhắc lại cái bài hát này đã post lên ít bữa trước, tại tự nhiên nói linh tinh mà lại nhớ đến bài đó.

Nghe xong, rồi bớt buồn nha. Thay vào đó, lên kế hoạch nhậu hàng tuần hay hàng tháng, và phát cho nhau một cái tín hiệu tương tự như cái Huyền thiết lệnh của ông gì đó trong kiếm hiệp, ý nghĩa là "bất cứ khi nào mày cần đến tao, thì tao sẽ sẵn sàng".

"Cũng không có nhiều thứ tớ đã chia sẻ với cậu dọc đường
Và qua tất cả mọi điều, luôn có một tập tiếp theo cho ngày mai
Đột nhiên như không thực, có một con đường khác
Đang vẫy gọi sự chia ly ..."

ừm vậy đó, thì nó luôn thế mà. Người ta bên nhau suốt một thời gian dài, rồi đột nhiên một con đường khác hiện ra. Dù sao cũng không phải là bạn trăm năm, đâu có đi chung mãi được, phải không?

"Cái gì đã làm đều đã được làm cho điều tốt đẹp nhất
Mặc dù màn sương trong mắt tớ để lộ một ít hoang mang về những gì tớ sẽ đánh mất
Nhưng nếu bắt đầu lần nữa, tớ vẫn sẽ chọn
Cũng niềm vui ấy, cũng nỗi buồn ấy trên mỗi bước đường
Đã đấu tranh với tớ và đã dạy tớ rằng
Bạn bè chẳng bao giờ nói chia tay..."

Tin tui đi mà, hai ba năm nữa, mười năm nữa, vài chục năm nữa, có thường gặp nhau hay là không gặp, thì vẫn coi nhau như người bạn ngày xưa. Thì khi gặp lại, vẫn có thể tám ngút trời. Vậy á!

0 comments: