Những người bán hàng rong trên tàu


Ở VN không biết dạo này ra sao, chứ hồi xưa đi xe bus liên tỉnh rất hay gặp những người bán hàng rong. Phần đông quây lấy chiếc xe vừa vào bến, mời gọi đám hành khách đang giương cặp mắt lờ đờ ngái ngủ dòm ra mấy ô cửa sổ xe. Một số leo luôn lên xe, vừa rao ỏm tỏi vừa bán sách bói toán, tạp chí in đầy hình nghệ sĩ cải lương, thuốc gia truyền... Phải nói, trừ cái chuyện mua một bịch trà đá vì khát nước quá (và suốt sau khi uống cứ lo ngay ngáy hỏng biết họ đã bỏ cái gì vô bịch trà đó) thì mình chưa hề mua cái gì trên xe bao giờ.

Bên Hàn cũng có những người bán hàng rong trên tàu. Tàu đây là subway, chạy vòng vòng seoul, bao giờ cũng chật người. Đầu tiên, xuất hiện một ông mặc vest rất lịch sự (có đeo cravat không thì hỏng nhớ), kéo theo một cái ba lô xách tay cũng rất chi là hoành tránh, bước lên tàu. Đợi bà con yên vị cả rồi (ngồi hoặc đứng, tùy tình hình), ông mới hùng dũng bước ra giữa tàu và lớn tiếng "Xin chào bà con cô bác....". Sau đó là một bài diễn văn hết sức hùng hồn, vd như là nếu ổng bán bàn chải dùng để chải bụi áo khoác, thì phải có phần mở đề, giới thiệu hoàn cảnh thời gian, như là "bây giờ đang là mùa đông và tất cả chúng ta đều phải mặc áo khoác blah blah blah ..."; sau đó là chuyển tiếp và nêu vấn đề "... nhưng một khó khăn mà tất cả mọi người đều gặp phải là blah blah blah ..."; rồi đưa ra solution, tiếp đó là phần demo cũng rất chi là ngoạn mục, bằng cách lôi một mớ bụi và vụn vải sẵn trong hộp ra bôi lên tay áo, xong lấy bàn chải quệt một cái cho bụi đi hết, tay áo sạch tưng. Cuối cùng bao giờ cũng có phần kết luận và khuyến mãi "... cái này giá thị trường là xxx nhưng tui chỉ bán giá xxx/10... ".

Phần sau thì hơi giống bên VN, là ông mang đi phát cho mỗi người một cái, rồi đi lòng vòng coi có ai mua không, không thì thu lại. Cũng có khi họ không phát, chỉ chờ coi có ai mua không thui. Mà theo mình như vậy tốt hơn, vì mình đã gặp một lần, ông bán hàng phát cho cô ngồi cạnh mình, rồi quên lấy lại. Ổng đi qua toa khác, còn cô này hơi ngẩn ra một tí rồi ... ngồi im và cười. Mình thì nhấp nhổm hổng biết có nên rượt theo kiu ông kia lại không, nếu kiu thì có tỏ ra xấu chơi (với cô bên cạnh) và có bị nói là nhiều chuyện không. Gấu bảo thôi đừng để ý. Nhưng cả bữa đó chỉ thắc mắc không biết ông ta bán bao nhiêu cái mới lời được bằng giá một cái. Thấy mình cũng hơi hèn hèn...

Đồ bán trên tàu phần lớn là đồ Trung Quốc. Đồ TQ bên này tràn ngập. Trên mạng, ở chợ, trên tàu... Mà chắc do họ quảng cáo và demo hấp dẫn lắm hay sao mà nhiều khi mình cũng muốn mua thử. Có lần mua 1000won (giá tiền một cây kem) được một vỉ kim cỡ năm chục cây các loại, và một chục ống chỉ màu. Kim thì hai năm trời mới xài có mấy cây. Chỉ thì hầu như vẫn còn nguyên, vì màu nó cứ chõi với màu vải sao đó. Lần khác thấy họ bán cái "máy may" cầm tay, tra chỉ vào bấm bấm. Ông bán hàng xách một miếng vải demo, vừa đi lòng vòng vừa bấm tanh tách, đường chỉ đều tăm tắp. Mình khoái wá rinh ngay một chú (2000won). Về, hí hửng xỏ chỉ vào và bấm, thì hỡi ơi chỉ đi đằng chỉ, vải đi đằng vải. Bực, nhưng được một bữa ngồi nghiên cứu xem làm cách nào nó xỏ chỉ móc vào nhau được khi mình bấm, cũng khá ngoạn mục hehe ...

0 comments: