Bạn bè hay hỏi, sao mày hông viết blog nữa. Cười he he, đưa ra một lý do nhảm nhí nào đó. Rồi chính mình tự hỏi, tại sao vậy ta?
Dạo này, ngoài cái chuyện lâu lâu làm một bài thơ, chả biết bỏ đâu bây giờ nên quăng lên blog, còn thì không muốn viết gì hết.
Mà viết về cái gì bây giờ?
Bản thân? Đề tài hấp dẫn đối với ... bản thân. Tranh thủ tự tô vẽ kết hợp khoe khoang than thở và self-PR. Hình tui, số đo 3 dzòng và cân nặng của tui vào 0g hôm nay, tui dzui tui bùn tui đi chơi tui đi ... Con dzịt hồi xưa cũng khoái viết về mình. Viết tới viết lui, con dzịt cũng vẫn cứ là con dzịt. Mà dzịt thì chỉ có 1 đầu 1 mỏ 2 cánh 2 cẳng 1 đuôi, viết mãi cũng chỉ nhiêu đó thôi. Nên thôi tạm ngừng viết những gì liên quan tới dzịt. (bài này sẽ là bài cuối cùng liên quan tới dzịt, hy dzọng dzậy, hehe. Nhu cầu self-PR cũng còn cao cao).
Viết về những gì dzịt nghĩ? Hic, rất tiếc là càng già dzịt càng lú lẫn, suy nghĩ cũng trở nên lung tung. Có nhiều chuyện, một phút trước mình nghĩ nó là A, một phút sau đã thấy nó hình như là B. Nếu buồn buồn ngồi nghĩ nữa thì nó sẽ ra C, rồi D, E, F... Cái mớ tùm lum đó làm sao viết ra đây, hehe.
Viết về tình củm? Càng già tình củm nó cũng càng ổn định, nghĩa là hết hôm nay thương ngày mai ghét, mà là hôm nay thương ngày mai thương ngày mốt thương nhiều hơn xí, hôm nay mà ghét đứa nào thì mai mốt kia kìa càng ghét thêm. Mà viết về tình củm ngày nào cũng như ngày nấy thì người đọc chán ốm. Nên thôi. Chưa kể mấy vụ không ghét không thương (ghét không nên mà thương không nổi), nên nó lờ nhờ lạt phọt lạt phèo như nước ốc, có ráng thêm muối mắm vô cũng chẳng ra gì.
Viết về những thứ không liên quan đến bản thân, không có tí suy nghĩ và tình củm nào? Ặc ặc, chính mình cũng hổng khoái đọc mấy thứ đó mà.
Vậy nên con dzịt bó tay toàn tập trong chuyện viết blog, hé hé.
0 comments:
Post a Comment