Những căn phòng nhỏ, nhưng nhiều gió và ánh sáng mặt trời. Cái ban công lót gạch đỏ, thành bằng đá xám, được chủ nhà xếp lên mấy chậu hoa. Có một sự dễ chịu kỳ lạ khi đặt chân lên sàn nhà nhẵn sạch, hơi man mát, khi ngồi trên thành ban công đá nhìn ngắm những bông hoa tím nhạt như khói nghiêng nghiêng dịu dàng, khi đứng trong bếp và ngọn gió bất chợt ùa vào khuấy tan cái nóng của ngày đầu hè.
Không còn những ngày đi làm về là lại thấy một cái gì đó bị tháo dỡ, lại thấy những đồ đạc của mình bị vứt lung tung vào xó, bị phủ đầy bụi - kết quả từ những cố gắng của chủ nhà để làm cho căn nhà cũ đẹp hơn lên, hòng kiếm một người thuê nhà mới. Không còn những buổi tối ngồi giữa đám đồ đạc ngổn ngang, nghe tiếp gõ đập ầm ầm ngoài bếp. Không còn những người khách đập cửa rầm rầm liên hồi để coi nhà ngay giữa bữa ăn. Không còn cảm giác bực bội và giận dữ, đến độ chính mình cũng muốn trở nên độc ác, hoặc chai lì ra.
Nhà mới vẫn chưa có nước nóng. Vẫn chưa có gas. Net xài chùa, ngắc ngoải lúc có lúc không. Nhưng vẫn là cảm giác sung sướng kỳ lạ khi ngồi bệt lên sàn nhà, khi quàng khăn tắm vào người sau một màn tắm nước lạnh, nghe da thịt tê tê vì cóng, khi nhìn ra cửa sổ và nghe mấy con sẻ líu tíu trên dây điện.
Ở đây, mình không phải là kẻ đang bị đuổi đi.
Hay rồi cũng sẽ bị đuổi đi? Không biết chừng, nhưng hy vọng sẽ không sớm quá.
0 comments:
Post a Comment