Những ngày dài

Cái tiếng loa gắt gỏng như tiếng mèo gào đêm trăng
Cái bộ mặt thờ ơ như góc tường phủ rêu xanh
Và cái miệng mình đóng băng
Không muốn nói!
Nhưng vẫn phải cười phải đùa phải hỏi
Nhưng chung quanh vẫn là thinh không
nặng chịch
tối sầm

Có phá vỡ được không?
những khúc mắc trong lòng
Có huyên thuyên để ngày trôi qua được không
Những ký ức xám xịt nhìn mình đe dọa
Những ám ảnh tối tăm vật vạ
Bóng ma ngày xưa
tan đi được không?

Gió băng qua mái hiên dịu dàng
xua ngột ngạt đi
Và những đóa bách hợp vẫn tỏa hương trong góc tối
thì thầm một câu chuyện diệu kỳ
May là còn một bàn tay ấm
xoa nhẹ cái đầu tấm tức
cho mình an ủi đôi khi

0 comments: