Hai khuôn mặt

Cái phòng làm việc nhỏ và lọt thỏm trên một con đường đông. Mấy chiếc máy tính xếp trên mấy cái bàn vòng quanh phòng, chừa một khoảng không gian trống và rộng ở giữa.

Thời sinh viên, tôi thỉnh thoảng ghé nơi đó, nên bây giờ ký ức của tôi về căn phòng đó không còn nhiều cho lắm. Chỉ nhớ hai khuôn mặt hay ngồi trước máy tính, có lần gật đầu chào bọn tôi với vẻ thản nhiên lành lạnh. Không nhớ nổi đã từng có nụ cười nào không. Không nhớ nổi có hay gật đầu chào không.

Tôi khi ấy bé nhỏ - à, tôi vẫn hay thấy mình bé nhỏ, đó là về nghĩa bóng, chứ tôi bây giờ thì già mất rồi. Những người trước mặt tôi, thành tựu của họ, hoặc suy nghĩ của họ, hoặc cách sống của họ, hay làm tôi thấy mình nhỏ đi. Như hai khuôn mặt trong căn phòng nhỏ hồi xưa. Hai cô gái. Khi ấy, tôi võ vẽ có vài truyện ngắn đăng báo, nhưng họ thì có rất nhiều truyện ngắn, rất nhiều bài đăng báo, nhiều giải thưởng nữa. Tôi ngưỡng mộ cả hai cái tên.

Hai khuôn mặt, một thì dài, hơi góc cạnh, cặp kính to phủ lên đôi mắt hẹp, nhìn có vẻ hơi khô khan. Hình như đó cũng là gương mặt lạnh lùng hơn. Một thì tròn, bầu bĩnh, đôi mắt to đen láy như mắt búp bê, cả khuôn mặt cũng giống một con búp bê xinh xắn.

Tôi hay nhầm lẫn hai người. Vì không quen, cũng vì cái tên. Hai cái tên đều đẹp, nhưng một cái nghe thật ngây thơ và dễ thương, một cái nghe chín chắn và nghiêm chỉnh. Tôi hay nghĩ cái tên trẻ con và dễ thương thì thuộc về khuôn mặt búp bê. Nhưng cuối cùng thì không phải.

Mười năm rồi. Tôi vẫn hay đọc truyện của hai người đó, vẫn tự hỏi truyện nào là của khuôn mặt nào. Trong truyện của hai người, đều có những cô gái trẻ xinh đẹp, hoặc duyên dáng, hoặc có sức hút kỳ lạ với người khác giới. Những chuyện tình trong truyện của họ đều mang vẻ gì đó lãng mạn và bay bổng đến kỳ lạ. Dĩ nhiên, cũng có khác nhau. Một trong hai người, truyện của chị mang lại cảm giác trong veo như nước mùa xuân, những cô gái tinh tế mỏng manh và nhẹ nhõm, làm cho người ta thương yêu không dừng được. Khi đọc những truyện đó, tôi hay tưởng tượng đến khuôn mặt búp bê.

Hôm nay mới biết, hóa ra phán đoán của tôi sai lầm. Những người con gái tinh tế, mỏng manh và khiến người ta phải thương yêu, không phải là do khuôn mặt búp bê viết ra. Nhân vật của búp bê, là những cô gái xinh đẹp và biết rõ thế mạnh xinh đẹp của mình.

Tự nhiên thấy mình dỏm ghê. Đơn giản vậy, tại sao mình phân biệt không được nhỉ?

Không phải chính mình chưa bao giờ có thể cho ra đời được một nhân vật xinh đẹp và tự tin sao? Không phải chính mình luôn đặt mơ ước vào những cái gì đó, không thật là đẹp, không thật hoàn hảo, nhưng vẫn có thể được đón nhận và yêu thương trong đời này sao?

Nhân vật, có khi là hóa thân của những giấc mơ.

Hay ảo tưởng?

0 comments: