Chỉ là một giọt mực
tròn xoe
ngốc nghếch
rơi xuống giữa đời
cuộc hành trình từ đó chia đôi
không phải là một dấu chấm than
nên những cảm giác không còn cơ hội
không phải là dấu hỏi
thắc mắc triền miên đành cất lại trong lòng
có rất nhiều điều muốn nói phải không
nhưng hỏi ai bây giờ
ai biết?
mình đã đi chung một đoạn đường nhiều luyến tiếc
nhiều sai lầm nhiều khúc mắc quanh co
đã có rất nhiều dấu ba chấm lửng lơ
đi tiếp hay không?
ta chần chờ tự hỏi
và bầu trời ngày càng thêm u tối
cuộc hành trình đi vào những lối mịt mù
mệt mỏi quá nhiều cho hờn giận vu vơ
đặt trước mặt nhau những rào cản mãi
thì thôi ta dừng chân đứng lại
bạn cứ đi
xin lỗi
chẳng cùng đường
một giọt mực nhỏ nhoi và rất bình thường
nặng trĩu bút
và tay người hạ xuống
0 comments:
Post a Comment