Những cái ly

Tự nhiên ngồi nhìn cái ly trên bàn của mình, lại muốn viết cái gì đó linh tinh về những cái ly.

Cái ly mà mình ấn tượng nhất, lại là một cái ly mình không bao giờ dùng. Hồi đó, Pepe vừa có bạn gái mới, thế là một bữa rủ cả bạn gái cả dzịt cả puppy cùng đi siêu thị.

Cũng tội nghiệp cô bạn gái, bình thường đã nghe pepe kể khá nhiều về mình, chắc cũng ăn khá nhiều giấm rồi. Bữa đó lại được chứng kiến pepe và con dzịt trời đánh tung tăng khắp nơi trong siêu thị, tám về mấy món hàng rất chi là ăn ý. Cô nàng thì lủi thủi đẩy xe đằng sau. Trời ạ, bây giờ mới thú nhận tội lỗi nè, thiệt ra bữa đó dzịt cũng hơi hơi xấu bụng. Là con gái, dĩ nhiên biết cái cảm giác người iu mình dung dăng dung dẻ với một nhỏ bạn gái khác, bỏ mình đẩy xe một mình là như thế nào, nhưng mà hông hiểu sao tự nhiên lại thấy khoái chứng tỏ - chứng tỏ với mình, với pepe, hay với ai chả biết - là mình quan trọng với pepe. Giống như mấy bà mẹ thấy con trai mình dắt về một cô, thế là tìm cách giành sự quan tâm của con trai vậy. Hic, giờ nghĩ lại thấy lúc đó mình ích kỷ và con nít dễ sợ. Chứ lúc đó thì khoái lắm, chỉ chỏ cái này, bình phẩm cái kia, tự thấy mình mới là tri kỷ của pepe, ặc ặc.

Mọi chuyện lên tới cao trào khi cả bọn đi ngang một quầy ly tách chén dĩa. Pepe rủ mua ly, nói "bà lựa một cái đi, tui mua tặng bà". Thiệt ra đây là ý pepe muốn làm lành, do mấy bữa trước hai đứa mới cãi nhau một trận mém nữa thì "sugar u u go, sugar me me go". Dzịt dĩ nhiên gật lia lịa (có đồ chùa tội chi hổng gật) rồi cắm đầu vô lựa ly. Pepe cũng muốn mua một cái ly, để uống nước trong cty. Và pepe quất một câu dã man rợ (đối với cô bạn gái kia): "Tui với bà lựa hai cái ly cặp đi".

Éc éc, è è. Dzịt lúc đó còn cười te te mới xấu bụng kinh dị chứ.

Bữa đó, lựa mãi hông được cặp ly nào (siêu thị làm gì có bán ly cặp). Cả bọn đi về. Dzịt cũng chẳng lấy gì làm tiếc, cái ly là chuyện nhỏ, chuyện bự là pepe định mua ly cho mình, chuyện bự hơn nữa là hai đứa giờ dzui dzẻ nhí nhố trở lại như cái hồi còn đạp xe chở nhau đi dzòng dzòng dưới Củ Chi.

Bữa sau, nghe pepe kể, pepe dặn bạn gái mua giùm hai cái ly, còn dặn phải lựa 2 cái ly cùng một cặp. Mình cũng hơi hết hồn, kiểu này cô kia hông giận thì mới lạ.

Quả nhiên, mấy bữa sau pepe mặt wạu đeo, đưa cho mình một cái hộp rất đẹp, gói rất sang trọng (mình còn nhớ là cô đó đi học gói quà, nên gói pro dze kiu lun). Trong hộp có 2 cái ly đúng là một cặp, với ...một bức tâm thư, nội dung vô cùng lâm li bi đát. Đại loại là em thấy anh hợp với chị ấy hơn em, em chúc hai người hạnh phúc. Ặc ặc!

Tới lúc này thì con dzịt mới tái xanh tái xám. Cái tội đùa dai hóa thiệt!

Cũng hổng nhớ dzịt đã giải thích với cô kia kiểu nào, lâu quá rồi. Hình như pepe nói để pepe giải thích, với lại hình như mình có mượn thêm chú nào đó để làm bình phong, hehe. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng êm xuôi, hai cái ly thì pepe xài cả. Dzịt hông có gì hết (đáng đời!), chỉ được một bài học đáng giá.

Bài học gì hả? "Không nên chọc cho phụ nữ ghen, vì họ ghen rất đáng sợ". Hé hé.

=============================================

Cũng hông biết tại sao mà từ sau cái vụ scandal "ly cặp" với bạn gái pepe, dzịt đâm ra khoái ly. Đi siêu thị hay dòm ly. Đi mua đồ lưu niệm cũng hay để ý mấy cái ly. Í tưởng là muốn kiếm một cái vừa đẹp vừa độc đáo, tại vì nó sẽ nằm suốt trên mặt bàn trong cty mà.

Kết quả là một cái ly chẳng sang trọng tí nào, làm bằng nhựa và khá rẻ tiền, chỉ có điều nó hình con gấu.

Cặp đôi với nó, hình như là một cái ly hình con dzịt.

Cái ly con gấu đó theo mình từ Pyco tới Hàn quốc. Nó phục vụ giải khát cho mình suốt hai năm học ở Kyung Hee, rồi lại theo mình lên Seoul. Bây giờ vẫn còn đang phục vụ rất tận tình.

==============================================

Cái ly thứ ba, là một đám ly thủy tinh cũ, kiểu dáng bát nháo, nhìn là biết loại rẻ tiền mua một lần cả lố ở chợ. Tụi nó hay nằm trong một cái rổ nhựa, chen chúc với một bà ấm trà mập úc núc. Cả đám đứa nào cũng hay có cặn trà ở đáy, vì cái nhà đó dân tình khoái uống trà.

Nhớ đến tụi nó, là nhớ đến hồi xưa cứ sáng sáng ông dậy sớm, cỡ bốn giờ bốn rưỡi, cặm cụi nấu một ấm nước. Nước sôi, ông châm đầy ấm trà, xong đổ đầy nước nóng vô phích cho bà. Bà tắm lúc nào cũng phải có nước nóng.

Mình hay mẹ mà bắt gặp cảnh ông lập cập xách cái ấm nước sôi nặng chịch, bốc hơi nước nghi ngút, đổ vào cái phích đặt dưới đất, là thế nào mình với mẹ cũng giành làm. Có điều để bắt gặp cảnh đó cũng hơi khó, chỉ là những lúc bà tắm muộn, nước trong phích nguội mất, ông nấu lại ấm khác thôi. Còn thì bốn giờ bốn rưỡi sáng dzịt toàn đang nằm ngáy khò khò, chỉ có mình ông cặm cụi với cái bếp dầu, với đám ấm và phích và trà, trong cái tĩnh yên lù mù lạt nhạt của ngày mới lên.

Hồi đó, bà hay càu nhàu mỗi lần rờ vô phích thấy nước nguội. Hồi đó, mình cũng hay càu nhàu sao ông đổ nước vô phích mà không kêu con đổ giùm cho. Mẹ thì hay càu nhàu sao ông nấu nước sớm làm gì, bà cũng đâu có dậy sớm, để đó sáng con qua nấu cho.

Càu nhàu thì càu nhàu, ông vẫn dậy lúc bốn giờ bốn rưỡi sáng. Trà ông châm thì ai cũng uống. Bà dì mình càu nhàu vụ đám ly bị cáu vàng vì cặn trà, ông lại lụi cụi rửa.

Xa nhà bao nhiêu năm, bây giờ thì không còn ai nấu nước mỗi sáng tinh mơ. Cũng không còn ai mỗi lần đi tắm lại gọi "Ti ơi bê hộ bà phích nước!". Mình ngồi đây viết linh tinh về mấy cái ly thủy tinh cũ, chả hiểu sao nước mắt cứ chảy ra không dừng được. Chả hiểu tụi nó có nhớ cái người nấu nước, cái người uống trà ngày xưa không?

0 comments: