Tự nhiên không muốn làm việc mà muốn viết lẩn thẩn cái gì đó, kiểu này sếp bem chít cho coi.
Sắp về nhà rồi. Bắt đầu nôn rồi đây. Về có hai tuần, lại có rất nhiều chuyện phải làm, nên sẽ có rất nhiều bạn bè không kịp gặp. Mình chỉ thèm về lâu thiệt lâu, đủ để gặp tất cả bạn bè mỗi đứa ít nhất một lần. Không hiểu sao, thích cái cảm giác ngồi với mấy người bạn cũ. Chắc già rồi nên hoài cổ.
Cũng không kịp đi chơi. Hình như dạo này mình không có số đi chơi. Lẽ ra hồi thứ sáu tuần trước đi biển rồi, xong gấu có việc nên lại cancel. Bạn Phi đi về kể đủ trò chơi bời và ăn uống, nghe mà thèm. Tự an ủi mình là khi về VN sẽ đi chơi với gia đình, nhưng mẹ vừa nói thôi không đi, ở nhà đang bão. Ừ thì không đi.
Chắc dạo này mình relax nhiều quá nên ông trời ổng hổng muốn cho mình relax thêm.
Mà thiệt ra cũng hổng cần đi chơi. Cái nhà hiện tại, chỉ cần ngồi trong bếp nghe gió lùa vô, mát lồng lộng, dễ chịu như có một lần ngồi trong một cái bếp lợp lá, trong một buổi trưa trời mưa lay phay, có người đứng cười cái kiểu chụm bếp khói mù mà không bén lửa của mình.
Chắc già rồi! Hồi xưa, chỉ cần đủ tiền đủ thời gian (có khi không đủ thời gian cũng được, chỉ cần đủ tiền là sẽ xoay được thời gian), là mình nghĩ mình có thể vác ba lô lên đi từ Nam ra Bắc, lang bang cơm bụi dọc đường cũng được, cơm nắm cũng xong, bánh mì cũng gặm. Ngủ thì ngủ trọ cũng tốt mà ngủ lề đường chắc cũng hỏng sao. Miễn là được đi. Giờ thì cả năm chẳng đi chơi đâu, mà có đi đâu rồi cũng thấy thích nhất là khi trở về với cái nhà tiện nghi ấm áp.
Nhưng mà, đâu đó, vẫn còn muốn đi. Đi tới những chỗ mình chưa tới (hồi xưa muốn tới Amazon coi rừng thiêng nước độc cỡ nào, còn muốn đi thăm Taj Mahal, coi tình iu của ông vua hồi xưa bự cỡ nào, đi coi thành phố Venice bồng bềnh trên mặt nước, vân vân và vân vân). Hoặc đi tới những chỗ hồi xưa mình đã tới, ví dụ như đi lên một cái thôn xa tít mù trên rừng Cát Tiên, mang một mớ kẹo bánh lên chia cho tụi con nít đen thui mắt tròn vo trên đó, rồi ngồi trên đỉnh đồi dòm hoàng hôn nhuộm đỏ rừng cây, hoặc ngồi trong nhà sàn dòm bầy đom đóm chập chờn trong đêm rừng. Cũng muốn đi quận 2, coi cái vườn hồng hồi xưa mình hay mua bông giờ còn không. Chắc tại mình thích mấy cái cảm giác cũ. Như cái cảm giác lúc đi giữa những luống hoa hồng còn ướt đẫm nước tưới, những góc đất phủ đầy rêu, lạnh lạnh ẩm ẩm, những loại mùi hoa hồng khác nhau quẩn quyện dịu ngọt.
Lúc mình ở một mình, thì mình đi rất nhiều. Bây giờ ít đi hơn hồi xưa, nhưng lại thấy thật ra chẳng cần phải đi đâu, chỉ cần ngồi một chỗ và thấy hạnh phúc. Có lẽ rồi sẽ đi, vì gấu cũng thích đi lang thang chẳng kém gì mình. Có lẽ rồi chẳng đi đâu được cả, vì cả hai đứa đều hay có những ràng buộc. Nhưng cho tới lúc gấu vẫn còn muốn đi chung với mình, thì mình sẽ đợi gấu đi chung.
0 comments:
Post a Comment