Sống lạc quan

Cái hồi ở chung với Maria, mình quen với chuyện lâu lâu lại thấy Maria ra giữa phòng, trải khăn xuống đất, quỳ hướng cửa sổ, thành kính cầu nguyện. Theo như Maria, một ngày cổ cầu nguyện hai ba lần vậy là ngoại đạo lắm rồi, theo luật là phải cầu tới 5 lần/ngày (hic, vậy còn thời gian đâu nữa mà làm cái khác).

Có lần hai đứa ngồi bàn luận về tôn giáo. Mình hỏi cổ cầu nguyện thì cầu cái gì. Maria bảo chủ yếu là cảm tạ thánh Ala. Mình bảo mình không thích đạo Thiên chúa (hông dám nói luôn cả đạo Hồi, sợ cổ ngại), vì cái gì cũng "Cảm tạ Chúa ban cho". Thì ai cũng phải cày le lưỡi mới có ăn, tiền cũng tiền mình kiếm, gạo cũng gạo mình mua, mà cứ phải cám ơn Chúa!!!

Maria cười, bảo thiệt ra cái vụ phải cảm ơn ngày 5 lần đó cũng có cái hay, là mỗi lần phải suy nghĩ ra xem phải cảm ơn vì cái gì. Ví dụ như cảm ơn vì đã có đủ ăn, đủ mặc, đã được cái này, đã được cái kia, vẫn còn đầy đủ người thân, vẫn còn lành lặn, vẫn còn được sống, ... Cảm ơn xong thì thấy mình cũng còn hạnh phúc chán.

Nghe cổ nói xong thì thấy cũng hay. Cái vụ bắt buộc phải cầu nguyện hóa ra cũng góp phần nhắc người ta nhớ tới một nguyên tắc sống cho hạnh phúc mà người ta hay quên mất. Hồi đó mình cũng bắt chước Maria, bằng cách cuối mỗi ngày ngồi liệt kê "5 điều vui vẻ trong ngày". Thấy hóa ra mình có nhiều cái vui vẻ hơn mình nghĩ.

Giờ hay gặp quá trời người thích bán than. Có người job xịn lương cao tít, nhà bự, vợ đẹp con xinh, lần nào gặp cũng thấy than thê thảm. Cái hồi khủng hoảng kinh tế, cty thì cứ hôm nay lo mai sụp, gần hết hợp đồng vẫn chưa thấy cty kêu ký lại, mình cũng muốn chuyển cty. Thế là gặp bạn bè cũng tính hỏi coi cty họ có muốn thuê người không, chưa kịp mở miệng đã nghe than tè le. Cuối cùng im re vì thấy coi bộ mình vẫn tốt chán, mặc dù tất cả những người than tè le đó không ai là lương không cao gấp đôi mình, cty to gấp 10 lần cty mình và không hề có dấu hiệu gì là sắp sụp cả.

0 comments: