Thế là tụi mình đã chấm dứt chuỗi ngày vui vẻ cùng nhau. Nói trắng ra là em bỏ rơi chàng.
Dù là lúc chàng về với em thì chàng cũng đã qua tay nhỏ bạn em vài năm chứ chẳng còn gin như trước. Chính xác là lúc nhỏ đến ở chung với em thì chàng cũng đến theo để phục vụ cả hai người. Khổ thân chàng, đã xác xơ còn xác xơ hơn. Mặc dù chàng lo cho chúng em từng bữa ăn, nhưng chúng em vẫn thản nhiên mà nạo vét chàng đến hột cơm cuối cùng, còn càu nhàu chàng mỗi khi chàng nấu cơm khét. Mà chàng thì nấu cơm khét triền miên, cũng tại tuổi tác với sự đày đọa quá đáng mà ra cả. Chưa kể cái tật hay chảy nước tè le, để lâu cứ nhão nhoẹt cả ra.
Sau đó thì nhỏ bạn em ra đi với một gã mới, và chàng ở lại với em. Em vẫn chẳng đối xử với chàng tốt hơn, mặc dù em no cơm ấm cật đều nhờ chàng mà ra cả. Cho tới lúc qua nhà một nhỏ bạn khác chơi, nó cho em xem chàng bảnh bao của nó, và xúi em kiếm một chàng mới, thì em đã bắt đầu có tư tưởng thay lòng đổi dạ rồi.
Thế là bây giờ, em rước về nhà một gã Hàn xẻng, chẳng biết giỏi đến đâu nhưng được cái tốt mã, rẻ tiền và hứa hẹn đủ điều, rằng lúc nào em cần là được phục vụ nóng sốt ngon lành ngay. Em chả vương vấn tí nào mà nói lời chia tay với chàng Việt Nam già cả hom hem, cắt đứt tình nghĩa bao năm.
Vài dòng gọi là tưởng niệm, chàng ... nồi cơm điện của em ơi.
Thế là bây giờ, em rước về nhà một gã Hàn xẻng, chẳng biết giỏi đến đâu nhưng được cái tốt mã, rẻ tiền và hứa hẹn đủ điều, rằng lúc nào em cần là được phục vụ nóng sốt ngon lành ngay. Em chả vương vấn tí nào mà nói lời chia tay với chàng Việt Nam già cả hom hem, cắt đứt tình nghĩa bao năm.
Vài dòng gọi là tưởng niệm, chàng ... nồi cơm điện của em ơi.
0 comments:
Post a Comment