Tốt 100%

Hồi đó, coi phim gì á, giờ chả nhớ tên phim với nội dung phim nữa, chỉ còn nhớ ta đã không thích phim đó một chút nào, vì lý do: nhân vật chính quá tốt, tốt 100%.

Phim thì bản chất là chuyện không thật rồi, nên chẳng có chuyện nói tin hay không tin. Chỉ có điều một số phim xem xong thì xúc động tận đáy lòng, một số phim thì cứ thấy xạo và vô duyên gì đâu. Nhân vật thì quá tốt, quá hiền lành, quá lý tưởng, phản ứng tình tiết mẫu mực vô cùng. Cứ như một cái khuôn đúc sẵn.

Sau này, thỉnh thoảng bàn luận chuyện phim ảnh, chuyện đời với gấu mèo, khám phá ra hai đứa đều có một điểm chung là không thích (hay không tin?) cái gì 100% tốt. Kiểu kiểu như The Good, The Bad & The Ugly thì dĩ nhiên là khoái cái anh chàng nửa tà nửa chính hơn chú Người Tốt.

Có vẻ như vì cả hai đứa đều không tin vào thuyết hoàn hảo, hay đúng hơn, là đều tin vào thuyết tương đối "Mọi thứ đều không hoàn hảo". Cứ nghĩ cuộc sống cái gì cũng có mặt tốt và mặt xấu, chỉ cần mình quý cái mặt tốt của thứ đó là được.

Bởi vậy nên mới thương được tất cả những người mình đang thương. Bởi vậy nên mới thích được cuộc sống mình đang sống.

Mới đây, theo dõi một topic trên vnexpress, cũng lại là một vấn đề muôn thuở xoay quanh mấy ông chồng ngoại tình. Đại loại là giữa cuộc tranh cãi, thì có một cô kể chuyện của mình ngày xưa cũng iu một ông có vợ rồi, kiên quyết "anh chỉ được chọn một trong hai, em thà bỏ đi chứ không làm người bên lề", cuối cùng thì ông đó vì hết iu vợ + iu cô này quá + đủ thứ lý do, nên ổng li dị vợ và họ sống với nhau hạnh phúc, cố gắng tròn vẹn tình nghĩa và trách nhiệm với con riêng chồng và người vợ cũ.

Khoan nói chuyện ai đúng ai sai ở đây, vì họ cãi nhau cũng cả mấy tháng rồi có xong đâu. Cũng có người nói cổ làm vậy là đúng, hết iu rồi thì chia tay thôi chứ níu kéo chi mệt mỏi. Cũng có người nói cổ cướp giật chồng người, sẽ bị quả báo này nọ. Cho tới gần đây thì cổ bị giáng cho một đòn chí tử, vì vợ của ông kia (hay là một người tự xưng là vợ ông kia chả biết) lên tiếng.

Nói chung là rất hiền lành, rất nhu mì, rất cao thượng, rất chịu thương chịu khó, rất đau khổ, rất mạnh mẽ, rất tha thiết ... vân vân và vân vân. Từ chuyện ngày xưa hai người iu nhau chân thành thế nào, cùng nhau vượt khó ra sao, nàng làm vợ hiền dâu thảo, sống hạnh phúc không có lấy nửa ngày mâu thuẫn. Rồi đùng cái sụp đổ vì chồng khóc đòi li dị, thương chồng quá nên đành buông tay. Rồi con cái thương mẹ thế nào, chèo chống vất vả làm sao, nhà chồng thì vẫn ủng hộ, bản thân thì đau xót te tua nhưng vẫn cố gắng...

Trùi ui, ta nói, đúng kịch bản dễ sợ! Hoàn hảo dễ sợ!

Ta đọc xong, ban đầu ta sợ quá. Người ta bảo "nói ngọt lọt tới xương", cô này thì chắc là "nói ngọt cứa tới xương" thì đúng hơn. Hào quang tỏa sáng còn hơn Bồ Tát, còn cô tình địch kia thì bị đập cho bẹp lép, dìm xuống tới tận ... trung tâm trái đất.

Xong rồi ta lại tự hỏi, sao ta lại sợ? Sao ta không ngưỡng mộ và thông cảm với cổ, đặt cổ lên bệ cao mà xưng tụng như mấy người khác, mà lại ớn cả xương sống lên thế?

Vì ta không tin vào cái gì tốt 100%?

Lỡ trên đời cũng có cái tốt 100% thì sao hỉ?

Ta cũng chả biết, nếu có thứ tốt 100% thiệt, thì ta có khoái nổi thứ đó không nữa...

======================

Cái chủ đề này còn làm ta băn khoăn một chuyện khác nữa, là khả năng thông cảm của ta.

Nhiều lần ta ngồi tự nhủ, thiệt ra cô (vợ cũ) nọ, với mấy bà vợ khác có cùng hoàn cảnh đã mất chồng hay là đang sợ mất chồng, thiệt ra cũng đáng thương lắm chứ. Nói cho cùng, họ có chửi bới, lên án, chì chiết, cay nghiệt, than khóc kiểu nào thì cũng do họ thương tâm mà ra thôi mà.

Nhưng hổng biết tại sao, ta vẫn cứ nghĩ "Một khi tình iu đã chấm dứt thì tốt nhất là không níu kéo".

Ta lạnh lùng quá rùi seo?

Nhớ hồi nhỏ, đọc truyện trên mấy báo như Mực Tím, hay có kịch bản mấy nhóc tự nhiên gia đình đang hạnh phúc thì ba mẹ chia tay, thế là đau khổ, nổi loạn, chống đối, tan vỡ, nói chung là rất chi là thê thảm.

Lúc ta đọc mấy truyện đó, ta hay nghĩ ba mẹ chia tay thì có chi đâu mà làm ầm ĩ. Cứ thử sống trong gia đình mà lâu lâu ba lại oánh mẹ một chặp xem, biết đâu tới lúc hai người chia tay lại còn mừng.

Lúc sau này, đọc manga có mấy nhân vật mặc dù hoàn cảnh cá nhân thì cũng rất te tua, nhưng khả năng thông cảm với người khác thì bao la vô cùng, ta mới thấy ta tệ.

Mà tới giờ, vẫn không khá lên được :(

2 comments:

VB said...

Cách đây không quá 1 tháng, tui vào Google mong hiểu được thế nào là "thông cảm"!
Nhưng đến bây giờ tui vẫn không hiểu được bản thân có biết thông cảm hay không nữa :D

Ugly duckling said...

Hồi xưa, tui hiểu thông cảm tức là đặt được mình vô hoàn cảnh của người khác, hiểu được họ.

Bi giờ, tui nghi ngờ cái chuyện khi tui hiểu được họ rùi, thì tui có thông cảm được với họ không ... :(