Lười làm chuyện tốt

Tự nhiên nhớ chùm cau. Cau đám cưới chị, xanh bóng, tròn lủm, đẹp hơn nhiều so với cau hồi xưa mình vẫn mua ngoài chợ về cho bà nhai trầu. Xong đám cưới, mình dòm mớ cau, hỏi giờ làm gì với nó đây hở mẹ. Mẹ mèo nói để mẹ coi có ai ăn trầu mẹ cho.

Thời này mà kiếm một bà già ăn trầu giữa cái thành phố hơn 7 triệu người này cũng hiếm như là đi tìm cây trong sa mạc. Vậy mà mẹ cũng kiếm ra được má của một cô nào đó, cho hơn phân nửa mớ cau. Còn một đám những trái cau rời, mẹ nói để coi còn ai không mẹ cho tiếp. Mình nói hay để con ra chợ cho bà bán trầu cau.

Lúc nói câu đó, mình nhớ những lần ra chợ mua trầu cau cho ngoại hồi xa lơ lắc. Bà cụ bán hàng già móm mém, ngồi tỉa cau giữa đám lá trầu, cau nguyên quả, hột cau khô, xác giấy, ... và những thứ linh tinh khác giờ không còn nhớ rõ. Nhìn bà như một chuyện cổ tích xưa. Nhờ hay đi mua trầu cho ngoại, mình hiểu sự khác nhau giữa lá trầu hôi với lá trầu vàng trong ca dao, hiểu thế nào là cau sáu bổ ba bổ mười, trầu têm cánh phượng. Từ hồi về nhà mới, không ở gần cái chợ đó nữa, ngoại răng yếu cũng không còn nhau trầu, tất cả cứ từ từ trôi vào dĩ vãng, thành khói thành mây bay đi.

Mẹ mèo ừ ừ, rồi bỏ mớ cau vô cái bịch nylon để đó cho mình. Nhưng lần nào ra khỏi nhà để đi đâu mình cũng quên, quên túi cau, quên cả việc mình nghĩ sẽ mang lại một niềm vui nho nhỏ gì đó cho bà cụ bán trầu chưa chắc còn hay mất. Đến ngày mình đi cũng không nhớ. Có thể túi cau cuối cùng bị mang đi quăng rác.

Mình luôn như vậy, nghĩ ra những chuyện có vẻ hay ho, nhưng lại lười làm. Như cái lần nghe nói có một xóm ghe nghèo khổ ngay chân cầu Bình Triệu, mình cũng muốn làm gì đó giúp họ. Nhỏ bạn trong lớp nói hay kiu họ làm hàng gia công, dán giấy vàng bạc cho nhà tui. Mình kêu ý hay đó. Rồi ngày tháng trôi, mình cứ chần chừ rồi quên mất lời hứa với cả xóm ghe nghèo và nhỏ bạn nhiệt tình. Còn lại một nỗi day dứt thỉnh thoảng lại cắn cho một nhát.

Để rồi có khi tự nhiên nhớ lại thế này, thấy xấu hổ ghê gớm, vì cái lười của mình đã để cho bao nhiêu chuyện tốt đẹp có thể làm được trôi qua. Lại nhớ cái lần buổi trưa ở nhà với mẹ mèo. Bữa đó đám cưới xong còn khá nhiều trái cây. Mình gọt bưởi, mẹ mèo thấy ông mài dao kéo đi ngang thì gọi vô xách đám dao ra mài. Trong lúc ông ta làm việc, mẹ mèo ngồi trông chừng, tiện thể hỏi chuyện bâng quơ. Mình vừa gọt bưởi vừa nghe ông mài dao kể chuyện gia đình bằng cái giọng chân chất của người lao động đầu tắt mặt tối, tự nhiên mềm lòng. Ngần ngừ một lát, rồi sắp một nửa trái bưởi lột sẵn ra dĩa mang xuống mời, nghĩ chắc không sao đâu, có nửa trái bưởi, chắc mẹ mèo không tiếc. Mẹ mèo thấy mình mang bưởi ra thì cười toe toe, mời nhiệt tình "anh ăn đi cho mát", xong rồi lại đi lòng vòng gom thêm mấy thứ trái cây nữa, tới lúc ông mài dao xong việc đưa ổng xách về cho con. Làm mình thấy xấu hổ vì đã ngại ngần, mà lại thương mẹ mèo thêm một chút.

0 comments: