Những chuyện bực mình

Mấy bữa nay có vài chuyện bực mình.

Bực thằng em mình. Bực tới nỗi đầu muốn nổ tung ra, tới nỗi muốn sút cho nó một cái muốn văng tới đâu thì văng. Mình than thở ầm ĩ với gấu, xong thấy thằng em online, thế là gọi nó.

Sau đó thì xảy ra một màn rất là bi hài kịch. Nghĩa là một bên mình ngọt ngào như từ mẫu an ủi thằng em, một bên quay qua khóc lóc với gấu trời ơi em đang phải an ủi nó nữa nè trời.

Nhưng mà sau khi an ủi nó xong, thì mình gần hết bực.

Mình kết luận với gấu, mai mốt mà nổi điên lên với con cái, chắc là nên đi vô nhà tắm xả nước cho nguội bớt, xong đi ra nhe răng cười nói ngọt với nó.

------------

Chuyện thứ hai thì cũng hổng biết là bực, hay tự ái, hay buồn. Đại khái là do mình ngồi nhận xét, sao người Hàn qua nước mình thì khu phố của họ vẫn sạch đẹp y như bên Hàn, còn khu phố của người Việt bên Úc thì nhìn vẫn lem nhem (theo nguyên văn lời gấu thì nhìn giống mấy khu da đen nghèo trong phim), trong khi thật ra đó là một khu mắc mỏ, và mấy người Việt buôn bán ở khu phố đó so với mấy người Hàn ở VN có khi còn giàu hơn gấp mấy lần.

Em A ngồi cạnh chọt vô, kiu chị nói vậy rồi mai mốt qua đó nhớ đừng sống giống vậy hen, không người ta lại nói cho.

Mình nghe xong không trả lời gì. Vì đó vốn là một câu nói không phải để người ta trả lời.

Xong nghĩ nghĩ một hồi, lúc đi ra thang máy mình nói với em A "hồi nãy em làm chị hơi tự ái tí".

Thiệt ra nếu là người lạ chắc mình bỏ ngoài tai và không cảm thấy gì, rồi quên luôn. Nhưng em A thì mình rất quý, nên mình cảm thấy hơi bực, hoặc là hơi tự ái, hoặc là hơi tổn thương, hoặc là hơi buồn. Nói chung là không vui. Mình không muốn những cảm giác không tốt còn lại hoài. Nên quyết định nói cho em biết là em nói vậy mình không vui. Mình cũng không rõ mình muốn em phản ứng thế nào. Chỉ muốn mình sẽ có gì đó để mất đi cảm giác không vui đó.

Em cười he he, thì em nói vậy thôi ai thích nghĩ gì thì nghĩ.

Đại khái mình thấy, mình cố gắng vô ích.

----------

Lỡ đặt cái title là "Những chuyện bực mình", nên mình đang ráng nhớ coi còn chuyện bực mình nào để kể không.

Nghĩ một hồi không còn gì.

Hóa ra mình khá hạnh phúc :D

0 comments: