Nhật ký mèo con - 11 tuần

3 tuần rồi không đi khám, chẳng biết mèo con giờ hình dáng thế nào rồi.

25/1 sẽ đi khỏi Hàn. Chấm dứt đúng 6 năm 11 tháng sống ở cái đất nước nửa quen nửa lạ này. Nói quen là do ở lâu quá nên quen luôn cái không khí lúc nào cũng có vẻ tất bật, quen mấy cái siêu thị mở cửa 24/7, quen bước ra đường là đầy ắp quán xá ăn nhậu đến 4g sáng, quen bốn mùa xuân hạ thu đông, quen luôn những khuôn mặt vui vẻ thân thiện. Còn nói lạ, là vẫn không sao ăn quen đồ ăn Hàn. Mèo con thì khỏi nói, mèo con ghét đồ ăn Hàn ra mặt, cứ mẹ ăn vào là phản đối. Từ hồi có mèo con, mình thấy hai bữa ăn canteen không khác gì nhai rơm.

Vậy là hai mẹ con trải qua gần một mùa đông của Hàn. Lạnh và sợ. Lần đầu tiên mình có cảm giác sợ mùa đông. Hồi trước cùng lắm mấy ngày lạnh chỉ hơi ngán ngán tí. Giờ thì sợ đủ thứ. Sợ bị cảm lạnh, vì nếu cảm lạnh sẽ không dám uống thuốc, mà lại lo virus tấn công mèo con. Sợ bị trượt té, mà mùa đông này tự nhiên tuyết quá trời tuyết. Sợ nhất là một bữa tối về nhà, thấy khói mịt mù, hóa ra là để quên nồi canh trên bếp điện, nó đun từ sáng tới tối thì thành than luôn, may không cháy nhà. Mình đứng hít khói trong nhà được một lát thì nhớ báo nói mấy thứ đồ ăn mà bị cháy thành than thì có nhiều chất gây ung thư, sợ mèo con bị ảnh hưởng, thế là hoảng lên, chạy ra hành lang. Ra hành lang thì lạnh. 11g tối, chả biết đi đâu. Đang rối trí, mém nữa thì gọi điện lung tung xin ngủ nhờ thì nhớ ra cái phòng bên cạnh mình còn trống, họ lại không khóa cửa. Thế là rón rén vào quét dọn, mang gối mền qua ngủ. Còn cái phòng của mình sau khi suy nghĩ mình quyết định mở cửa chính cửa sổ toang hoác suốt đêm cho bớt khói. May các chú Hàn ăn ở rất thành thật, nên hôm sau mò về vẫn không bị mất gì. Chỉ có cái mùi khói vẫn còn lưu luyến tới bây giờ vẫn chưa tan hết.

2 comments:

Oclen said...

Thương hai mẹ con mèo quá.
Đừng sợ nhé, cẩn thận chút là được.
Mong mau đến ngày đoàn tụ với cha mèo để 2 mẹ con được chăm sóc, nâng niu.

Ugly duckling said...

mẹ con mèo cảm ơn Ốc Len nà >:D<