Hôm qua đọc lại truyện Bá tước Monte Cristo trên vnthuquan.
Truyện đó hồi nhỏ mình đọc đi đọc lại nhiều lần, rất thích. Giờ đọc lại, mới phát hiện có nhiều tình tiết tưởng là luôn nhớ, nhưng đã quên.
Đọc một hồi, muốn kêu lên "Ơ chỗ này thiếu chi tiết!". Một hồi nữa thì nhận ra bản mình đang đọc chỉ là một bản rút gọn của truyện. Người rút gọn làm việc rất tốt, nội dung văn phong đều còn đầy đủ.
Nhưng mà những chi tiết mà mình nhớ rất rõ thì không còn đó nữa. Câu chuyện về thảm kịch tan nhà nát cửa của Haydeé, chuyện tình lãng mạn của tên cướp Luigi Vampa và Teresa, cuộc nói chuyện ngắn ngủi về bánh mì và muối, ... tất cả những chi tiết có vẻ không cần thiết đều bị cắt bỏ.
Mà bao nhiêu năm rồi, cả những tình tiết chính của truyện có cái mình cũng không còn nhớ, nhưng những chi tiết người ta cho là dư thừa đó, mình lại nhớ rất rõ.
Tự nhiên nghĩ, trong một tác phẩm văn học, hóa ra cái làm cho tác phẩm đó được người đọc nhớ rất lâu không phải là tình tiết hay là ý nghĩa nhân văn gì ráo, mà là những chi tiết nhỏ mà tác giả đã chú công chăm chút.
Giống như khi ăn món ăn, nguyên liệu dĩ nhiên quan trọng, nhưng gia vị nêm nếm vẫn là cái quan trọng nhất.
0 comments:
Post a Comment