Chuyện nghe gió kể lại (tt)
Posted by
Ugly duckling
on Tuesday, February 20, 2007
3.
Chuyện của bông hoa khô
Truyền thuyết kể rằng có một loài hoa tiên mọc nơi vách núi. Lẫn trong mây mù. Nơi chỉ có loài chim mới chạm tới được. Ai hái được đóa hoa ấy tặng cho cô gái mình thương yêu sẽ được nàng yêu lại. Suốt đời.
Anh kiên quyết lên núi. Mặc mọi người khuyên can đe dọa. Nỗi đau của trái tim người nhiều khi khó chịu đựng hơn là những nguy hiểm bên ngoài. Những giấc mơ nhiều khi không thể nào nguôi ngoai.
Người con gái anh yêu đẹp nhất vùng. Trước ngày anh đi, nàng cuối cùng cũng đã nhận lời anh hẹn gặp. Tôi sẽ về và sẽ giành được trái tim em, anh hẹn.
- Em sẽ chờ, cô gái đáp lại.
Chỉ cần vậy thôi, anh thấy mình sẽ có thể lên được tới đỉnh trời.
- Tớ đi theo cho vui, người bạn gái hàng xóm giải thích đơn giản khi mang hành lý đứng chờ anh trên đường sáng hôm sau. Khi nào thấy nguy hiểm tớ sẽ quay về.
Chưa hề có việc gì họ chưa làm chung với nhau. Suốt từ những ngày thơ ấu. Nhưng đây không phải là một chuyến đi chơi.
Mặc anh nói thế nào, cô cứ nghênh mặt đi theo. Đến lúc nào đó cô cũng sẽ chán và quay về, anh nghĩ.
Họ đi. Rừng xanh thẳm. Đang mùa hoa ban nở trắng. Vách núi cheo leo mịt mờ sương.
Đêm, họ đốt một đống lửa sưởi ấm và tránh thú dữ. Ánh lửa bập bùng long lanh trong mắt người con gái.
- Khai thật với tớ đi, có phải cậu thương chàng nào đó rồi cũng muốn bắt chước tớ đi tìm hoa không?
Cô thoáng bối rối. Và cười. Ừa, cậu lại đoán đúng rồi.
- Cậu không phải đi, nếu tớ tìm được hai bông, sẽ cho cậu một.
- Vậy nếu chỉ có một bông?
- Ơ ...
Anh chững lại một giây. Chưa từng có gì anh chưa nhường nhịn cho cô, suốt từ những ngày thơ ấu. Nhưng đây là tình yêu.
Anh nhìn người bạn thân của mình. Tính tình cô, không anh hiểu bằng anh. Nếu đã yêu thương điều gì, cô có thể đi đến cùng trời cuối đất.
- Vậy nếu tìm được một bông, tớ sẽ cho cậu trước. Rồi tớ sẽ đi tìm tiếp. Cô ấy đã hứa sẽ chờ.
Người con gái lặng lẽ quay mặt nhìn lên đỉnh núi đen thẳm trong đêm.
Họ lại đi. Chắc không cần phải kể những gian lao nguy hiểm mà họ đã trải qua. Cũng may là có hai người.
Người con gái ngày càng tiều tụy hơn. Anh nhắc đi nhắc lại lời hứa sẽ nhường cho cô đóa hoa đầu tiên anh tìm thấy, nhưng cô kiên quyết không quay trở lại.
Cuối cùng một ngày họ nhìn thấy đóa hoa tiên tỏa ánh sáng rực rỡ bên kia một khe núi hẹp. Chỉ có cô lách qua được khe núi đó.
Anh bất lực đứng nhìn. Thắt cả ruột khi thấy cô mỏng mảnh chênh vênh như một nhánh cỏ trên trên vách đá cheo leo. May sao, cuối cùng không hiểu bằng sức mạnh nào cô đã lần được đến chỗ đóa hoa, cẩn thận hái nó bỏ vào túi và quay về.
Cô gục xuống đất khi vừa ra khỏi khe núi. Dường như không còn chút sức lực nào nữa.
- Đồ ngốc, anh muốn khóc.
- Chắc tớ không còn sức về nữa, cô cười. Cậu mang hoa này về đi.
- Điên à, tớ hứa cho cậu rồi. Để tớ đưa cậu về.
- Còn bông hoa của cậu?
- Tớ không cần nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh. Những sợi tóc ngắn lòa xòa như tơ trên khuôn mặt gầy gò. Dưới chân họ, mây trời làm thành một biển mênh mông.
- Tớ đùa cậu đấy, có chàng nào đâu! Tớ đi theo giúp cậu.
- ...
- Cậu mang hoa về đi, cô ấy đang chờ.
Anh cầm đóa hoa trên tay, nhìn những lớp cánh trắng như ngọc và ánh sáng rực rỡ của nó. Rồi vung tay ném đóa hoa xuống vực sâu. Người con gái kêu lên một tiếng.
- Cậu điên à? - cô như muốn khóc
Anh cúi xuống nhẹ nhàng xốc cô lên vai.
- Tớ không cần nữa, tớ đã tìm được bông hoa của mình rồi.
- ...
- Mình về thôi...
***
Kể cho anh nghe câu chuyện xong, cô đặt xuống bàn một đóa hoa.
"Tớ ngốc thật phải không, cậu chẳng phải người con trai ấy. Cậu không chung tình và can đảm như anh ta. Cậu chỉ thích chinh phục các cô gái, hết cô này đến cô khác.
Tớ biết, có một khoảng trống mẹ cậu đã để lại trong lòng cậu. Không thể nào lấp đầy.
Tớ biết, cậu coi mọi thứ đều phù du, đặc biệt là tình yêu.
Tớ biết, cậu không tin vào hạnh phúc.
Và tớ cũng biết, cậu không bao giờ để ý đến tớ.
Tớ cũng chả phải là người con gái trong truyện, để có thể đi tìm cho cậu một bông hoa tiên. Tớ cũng không tin vào truyền thuyết, nên tớ sẽ đi thật xa..."
Và cô đã đi đến một đất nước rất xa.
Đóa hoa trên bàn người con trai khô dần theo thời gian. Cho đến khi anh bỏ nó vào cái bình đựng những vật kỷ niệm.
"Đồ ngốc, cậu biết rằng tớ sợ tình yêu là phù du. Nên tớ đã cố giữ tình bạn của tụi mình. Để không mất cậu.
Nhưng có lẽ tớ cũng nên bắt chước anh chàng ấy, đi tìm lại bông hoa của mình."
0 comments:
Post a Comment