Nhớ

Nhớ cái nắng ào qua bệ cửa
Bâng khuâng nơi góc ngoại thường ngồi
Buổi sáng tiếng rao hàng hối hả
Ấm nước cho bà và miếng trầu vôi

Bà không ăn trầu nữa lâu rồi
Tóc bạc trắng bay về nẻo khác
Câu Kiều xưa giờ đã không người
Chìm mải miết vào trong quên lãng

Nhớ khoảng gạch góc nhà dịu mát
Mảnh sân con những chậu cây con
Bên kia đời ông làm gì nhỉ
Có cây không trong cõi vô thường?

Con đi mãi đường xa vạn dặm
Một hôm nghe mất một góc đời
Có lúc giữa lối về chợt nhớ
Bài vọng cổ ngày nào giờ đã mồ côi

Nhớ câu mắng của bà kèm ánh mắt cười
Nhớ tay ông gầy đến từng đốt lẻ
Nhớ hương nguyệt quế mùa trăng
trời ơi con nhớ mẹ
...

3 comments:

buratino said...

trời, sao mà thích bài này quá đi!
Nhớ!
thanks Dzit!

buratino said...

trời, sao mà thích bài này quá đi!
Nhớ!
thanks Dzit!

Ugly duckling said...

hihi, thanks anh Lâm nhìu lém...
lâu lắm hông có ai còm men gì hết, nên em cũng hông check để trả lời luôn. Hôm nay mới thấy.
Có người nói thích, em cũng thấy khoái lắm đó mà :D