(Ghi chú: Truyện này xếp vào catalog hư cấu, bà con nào có đọc thấy quen quen cũng đừng tưởng thiệt, hehe...)
Đằng đang tưới nước cho cái lá quỳnh - gọi vậy chứ không gọi là cây quỳnh được, vì mãi chẳng thấy nó mọc ra thêm cái gì cho giống một cái cây - thì Loan về. Quăng xe vào góc nhà, quăng giỏ vào một góc nhà khác, nó ngồi phịch xuống đất, thở ra. Than chán quá. Chán bọn khách hàng ngu xuẩn mà lại hay mè nheo.
Đằng ngẩng lên, cười. Có kem trong tủ kìa, ăn đi cho hạ nhiệt. Kem ở đâu ra? Loan sáng mắt mở tủ lạnh. Thì còn ai mang tới ngoài ông Phú của mày. Sao lại Phú của tao, ổng tới là để cưa cẩm mày đó chứ. Nếu cưa tao thì chắc tao đổ lâu rồi. Vậy mày đổ đi cho tao nhờ. Loan cười, không được, tao đổ rồi bỏ Lâm cho ai.
Loan ngồi ăn kem, nhìn Đằng bón thêm phân cho cái lá quỳnh, bảo, nó không lớn nổi đâu, để trong nhà thiếu nắng thiếu gió. Chứ để nó ở đâu bây giờ? Thử đặt ra ngoài hành lang xem, mami chủ nhà không la ầm ầm mới lạ! Loan bảo thôi mày đừng nhắc, nhắc tao lại chán. Chả biết bao giờ mới khá lên nổi. Cố sống cố chết bám lấy cái đất SG này, cũng chả khác cái lá quỳnh của mày là mấy. Biết bao giờ mới mọc rễ. Biết bao giờ mới có được mảnh đất cắm dùi. Mày nghĩ coi, đi học bao nhiêu năm, đi làm bao nhiêu năm, chả lẽ cuối cùng lại tay trắng về quê, lấy chồng sinh con.
Đằng nhìn Loan. Hai đứa biết nhau vậy mà cũng bốn năm rồi. So với con bé Loan sinh viên hay cười hay hát vô tư lự ngày xưa, Loan bây giờ nhiều trăn trở quá. Tự dưng nghĩ lại mình, cũng thấy buồn chênh vênh.
Đang ăn cơm tối, Loan à lên một tiếng, mày nhớ hôm nay là ngày gì không. Ngày gì? Con khỉ, không nhớ thiệt à, mày vô tâm vừa thôi chứ. Hôm nay Hoàng về. Lễ chào mừng tổ chức ở nhà văn hóa thanh niên. Đi không? Đi làm gì? Thì chúc mừng, mày có ấm đầu không đó? Thôi, đông người lắm, tao ghét chen chúc. Mày đi đi, nhớ xin vài cái chữ ký, để mai mốt bán đấu giá. Loan nhe răng cười, chắc phải vậy quá, hay mang về lộng kiếng đi, haha...
Loan đi rồi, Đằng ngồi vào máy. Rồi cứ ngồi đó nhìn cái desktop, không hiểu mình đang định làm gì nữa. Ngồi một lúc, đành đứng dậy lấy xe đi.
Đêm SG cuối tuần tấp nập người xe. Những quán nhậu sáng đèn ồn ào. Đi đâu bây giờ? Đằng chạy ngang nhà văn hóa thanh niên, nhìn vào, nhưng không dừng xe lại. Nhớ cái ngày Hoàng đi dự giải cấp thành phố. Nhớ cái lúc Hoàng thắng cuộc. Mừng muốn rơi nước mắt. Lúc đó mọi người xô ra chúc mừng sao mà đông vậy. Bắt tay chúc mừng Hoàng một cái, rồi Đằng thấy mình lọt thỏm trong một đám đông reo hò, cười nói. Bạn của Hoàng nhiều khủng khiếp, nhiều quá mức tưởng tượng. Có rất nhiều gương mặt Đằng không biết. Mọi người kéo nhau đi đâu đó ăn mừng. Hoàng la lên, mọi người tới đó trước nghen, Hoàng ghé về nhà chút rồi sẽ ra. Đằng đứng ngơ ngác một lúc, rồi quay đầu xe về nhà.
Từ lúc đó, Đằng bỏ luôn cái thói quen mỗi lần có chuyện gì, buồn bực hay căng thẳng, hay gặp khó khăn gì, là lại bấm điện thoại gọi Hoàng. Chỉ để nghe cái giọng miền Bắc ấm áp đủ sức làm đầu mình dịu lại.
Vậy mà Hoàng thắng giải liên tục, hết cấp khu vực miền Nam đến cấp toàn quốc. Rồi bây giờ thắng luôn giải đấu quốc tế, trở thành một người hùng mới.
Cái khoảng cách hồi xưa vốn đã không nhỏ, bây giờ càng vời vợi xa.
Đằng dừng xe lại bên đường. Muốn nói chuyện với ai đó quá, nói một câu thôi, không thì sẽ khóc mất. Hoặc là sẽ đến và chen chúc trong cái đám người chắc là đông như kiến ở nhà văn hóa, chỉ để nhìn thấy Hoàng. Mà nếu vậy thì sẽ càng cảm thấy buồn hơn, chứ có ích gì đâu.
Tiếng Khương vang lên trong máy điện thoại công cộng, có gì hông, tui đang nhậu với mấy thằng bạn. Đằng xui xị, cái đầu đầy ứ bỗng nhiên như cái bình bị đóng vô một cái nút bấc, không thoát ra được lời nào nữa. Thôi không có gì, nhậu tiếp đi. Không có gì thiệt hông, sao tui nghe giọng bà lạ lạ. Không thiệt mà, tính kêu ông đi uống cà phê chơi thôi. Nhậu đi, lộn xộn quá! Khương cười hehe, cúp máy. Đằng lẩn thẩn đút tay vào túi lấy tiền trả tiền điện thoại. Lò mò, lục lọi. Rồi lật túi trước túi sau. Rồi gãi đầu gãi tai. Rồi gọi điện lại cho Khương.
Mười lăm phút sau, Khương tới. Trả tiền điện thoại xong, Khương quay đầu xe. Bi giờ bà muốn đi đâu? Ông không về nhậu tiếp à? Nhậu chán rồi, đang kiếm cớ chuồn mà hông được. Coi như bà giải cứu tui. Cà phê hen?
Đằng mím môi chạy xe rề rề. Thôi, tui về. Sao vậy, không có gì kể cho tui nghe thiệt hả? Ừa. Không lẽ nói tiếp, cũng có, nhưng tui không muốn kể. Kể ra, có không nói tên thì Khương cũng sẽ biết ngay là ai. Đành nhe răng cười cợt, tự nhiên tui khùng khùng vậy thui. Vậy tui đi nhậu tiếp, hehe. Mà bà cầm tiền đi, con gái con đứa gì ra đường không mang đồng nào, xe hư hay hết xăng thì sao. Đằng le lưỡi. Thôi, ông nhậu vui vẻ.
Rất lâu sau đó, Đằng thường tự hỏi, nếu đêm đó mình vào nhà văn hóa thì sao. Trong đầu dựng lên một kịch bản có vẻ cũng hay ho, rằng mình phát hiện không có tiền trả tiền xe, và cái người gần nhất có thể nhờ vả được sẽ là Hoàng. Nghĩ chơi chơi cho vui vậy thôi, chứ không dám nghĩ thêm, sợ mình tự thấy cái kịch bản vô duyên và rất có thể sẽ dẫn đến một kết cục làm buồn lòng hơn.
(còn tiếp)
0 comments:
Post a Comment