1.
Trong đáy bình có một ít tiền xu, một mảnh tách vỡ, một mẩu giấy gấp tư, một bông hoa khô và một hòn sỏi nhỏ. Chúng nằm trong đám bụi. Lặng lẽ.
Một buổi, có ngọn gió đi lạc vào nhà. Ngọn gió trẻ con thích thám hiểm. Nó chui vào mọi ngóc ngách, cuối cùng nó bay vào trong bình.
- Chào các anh chị, gió reo vi vút.
Những vật trong bình ngẩng đầu lên nhìn. Ký ức về những ngày tháng bên ngoài đã nhạt mờ. Thành ra như là lâu lắm rồi mới nhìn, mới mở miệng, tiếng nói cũng phải khó khăn mới thoát ra được.
Bông hoa khô lên tiếng đầu tiên, nó vốn quen thuộc với những ngọn gió kể từ khi mới ra đời.
- Chào em, hoa mỉm một nụ cười. Những vật trong bình lần đầu tiên thấy bông hoa cười kể từ khi rơi vào đây. Có cái gì đó thật đẹp, vời vợi mông lung, dù là của một sắc hương phai phôi.
Tự nhiên lòng ấm áp. Những vật khác cũng đua nhau lên tiếng chào ngọn gió trẻ con.
- Sao các anh chị lại sống trong này, ngọn gió tò mò.
Đúng là trẻ con! Những ngọn gió từng trải hơn không hỏi vậy. Chúng đã thấy nhiều số phận bị ném vào xó và lãng quên. Chúng chỉ nhìn và tỏ vẻ thông cảm, rồi bỏ đi.
Nhưng đôi khi người ta cần có người hỏi đến.
Có điều, chẳng biết trả lời sao. Vì mỗi câu trả lời có thể là một câu chuyện dài.
- Không sao, em thích nghe kể chuyện! Ngọn gió háo hức.
Vậy là những câu chuyện bắt đầu.
2. Chuyện của mảnh tách vỡ
Họ ngồi quanh bàn. Hai người lớn và một trẻ con.
Bữa cơm đạm bạc. Nhưng nóng hổi và ngập tiếng cười. Hai người lớn kể cho nhau nghe những chuyện ở công ty, nói chuyện bạn bè, chuyện gia đình. Đứa trẻ ngồi nghịch cái tách. Một cái tách nhỏ bằng gốm, trắng mịn, soi lên trời có thể nhìn thấy một mặt người phụ nữ tóc vấn cao được in chìm dưới đáy tách.
Người mẹ nhắc, đừng phá con nhé. Cái tách này quý lắm đấy.
Vì sao, đứa trẻ thắc mắc.
Người cha nheo mắt, vì nó là cái tách hạnh phúc. Nó chứa hạnh phúc của gia đình mình.
Anh chỉ giỏi trêu con thôi, người mẹ cười. Nó bé quá làm sao hiểu được.
Đúng là bé quá thì không hiểu được. Nhưng những cái đầu còn đơn giản của trẻ con đôi khi nhớ được điều gì đó rất lâu.
Nó cũng không hiểu vì sao ba mẹ cãi nhau. Không hiểu vì sao mẹ ra đi. Không hiểu vì sao ba ném cái tách hạnh phúc vào tường và ngồi lặng.
Nó chờ mãi. Mẹ vẫn chưa về.
Cái tách bị vỡ làm mấy mảnh. Ba nó gom các mảnh vỡ bỏ vào thùng rác. Nó lén nhặt lại, thử chắp lại bằng keo dán. Tin rằng nếu nó làm được, mẹ sẽ trở về.
Thiếu mất một mảnh.
Thùng rác đã bị mang đi đổ mất, mang theo mảnh còn thiếu.
Mẹ mãi vẫn không về.
Cuối cùng, cái tách vỡ bị quăng đi từ lúc nào không rõ. Nó quen với việc nhà không có mẹ.
Nó lớn lên, bướng bỉnh. Luôn cho rằng hạnh phúc không bền lâu.
Dọn nhà. Khiêng đồ.
Chân nó đạp phải một cái gì đó sắc cạnh nằm dưới gầm tủ, sát chân tường.
Cầm cái vật bám bụi đen xỉn lên, thấy sau lớp bụi thấp thoáng màu trắng ngọc.
Mảnh vỡ còn thiếu ngày xưa!
Nó ngồi giữa căn phòng đã gần trống không đồ đạc. Một giọt nước mắt tự rơi.
0 comments:
Post a Comment