Bông quỳnh rụng xuống cội quỳnh,
Dù ai ngậm ngọc dỗ mình đừng xiêu...
(Ca dao)
Nhà có một hũ rượu to. Không ngâm rắn hổ, tắc kè, bìm bịp mà lại ngâm hoa quỳnh. Cụ nói, hoa quỳnh nở xong, vừa chớm tàn là ngắt lấy, thả vào rượu, vớt vát một chút hương. Đằng chưa một lần được ngắm hoa quỳnh nở, cứ ngồi trước hũ rượu ngắm mãi những cánh hoa mỏng manh trong trong như vải lụa, xấp xõa chơi vơi giữa sắc rượu vàng. Có vẻ gì đó ai oán tội tình, như cố níu kéo một sắc xuân mà không thành.
Cụ rót trà từ cái ấm con ra hai cái chén con. Ấm chén đều là loại gốm thô, màu đỏ gạch sậm, có hoa văn nâu, cả bộ đặt vừa trên một cái dĩa sành. Bộ ấm này xưa Đằng tặng sinh nhật cụ, cụ thích lắm. Có lần anh Quỳ uống rượu say, cãi vã gì đó với chị Mây, đá văng cái ấm vào tường. May không vỡ, nhưng gãy mất cái quai, cụ giận điên lên không nhìn mặt anh cả một tuần liền.
Trà khổ qua đắng ngậm ngùi. Lần đầu tiên Đằng uống, vào miệng chỉ muốn nhổ ra ngay. Giờ thì đã hơi quen quen, nhưng vẫn không thể chiêu quá hai ngụm. May mà cái chén con cũng chỉ chứa vừa hai ngụm trà con. Uống trà là để nói chuyện. Uống trà cũng để lấp chỗ trống khi không có chuyện gì để nói. Hoặc khi có những chuyện không muốn nói.
Cụ hỏi thăm. Đằng kể cụ nghe chuyện công việc, chuyện gia đình. Rồi hỏi ngược lại cụ. Thăm hỏi một hơi thì cũng phải đề cập đến một người không có mặt. Dạo này Thoại thế nào hở bác? Ôi dào cái thằng đó, vẫn lông bông lang bang, vẫn chẳng lớn được cháu à. Nó đi học việc ở công ty anh Thạnh đang làm. Làm việc gì hở bác? Mắt kính, kỹ thuật viên. Cũng là ngồi mài kính lắp tròng thay gọng thôi. Vậy cũng ổn mà bác! Ừ, ổn hơn xưa. Nó đang chơi với một con bé. Đằng cười, thấy nụ cười của mình rất tươi rất thật lòng. Hai bác vậy là sắp có dâu. Ông cụ nhìn ra cửa sổ, nơi có giàn hoa giấy trắng. Hoa giấy mà màu trắng, vốn đã mỏng lại càng thêm có vẻ mong manh. Dâu gì, ôi dào cái con bé ấy... Cụ bỏ lửng câu nói, lại châm trà. Đằng có nghe Hằng kể, cụ và bác gái không thích người yêu hiện giờ của Thoại. Thỉnh thoảng lại mang ra so sánh với Đằng. Trời ơi, cũng đã hai ba năm rồi! Cũng chỉ là một con bé nhan sắc tầm thường, tính khí tầm thường. Nếu tốt lành cao thượng thì đã đi tiếp con đường ngày xưa với Thoại. Tiếc gì cháu nữa bác ơi ...
Đằng lảng sang chuyện hoa quỳnh. Có lần cháu đi chơi với mẹ đến Phú Quốc. Đợt đó trường cho giáo viên đi chơi. Mẹ cháu thì hay mệt, nên không dám đi một mình. Cái khu gọi là resort mà cũng chẳng khá lắm bác à, thức ăn rất ít, tiện nghi cũng bình thường. Đến vào buổi chiều, tối Phú Quốc chả có gì chơi, ai cũng đi ngủ sớm. Cháu đã định ra ngoài chơi, nhưng cuối cùng lại thôi, ở lại trong phòng với mẹ. Sáng hôm sau rảnh rỗi đi quẩn quanh, phát hiện trong vườn có một cây hoa quỳnh. Mười mấy bông hoa nở tối hôm trước, lúc đó đã héo. Cháu đứng đó, nhìn mãi, tiếc mãi ...
Cụ cười. Vậy là không có duyên rồi. Hoa quỳnh muốn ngắm cũng phải có duyên. Cháu nghĩ cái ông chủ nhà trên lầu có tức không, ông ấy trồng hoa quỳnh, hoa lại sà xuống ban công tầng dưới mà nở. Không sao cháu ạ, đời còn dài. Bác cắt cho cháu một nhánh lá nhé. Cháu về giâm xuống đất, nó sẽ lên cây. Cháu nói sao, cách trồng giống xương rồng à? Ừa thì quỳnh nó thuộc họ xương rồng mà. Nước ngoài gọi là moon cactus, xương rồng trăng.
Đằng về, trong giỏ xe là nhánh lá quỳnh. Thấy mình chạy xe ra khỏi ngõ mà không nhìn lại nữa ngôi nhà có cây hoa giấy trắng lòa xòa quyện với những chiếc lá quỳnh dài cong cong từ ban công tầng trên rủ xuống.
***
Đằng giâm nhánh lá vào cái chậu nhỏ. Tưới nước mãi mà nó vẫn y như vậy, không có gì đổi thay. Loan gọi nó là "thằng cứng đầu". Có bữa Loan bảo, trong nhà có hai đứa con gái thì cả hai đều cứng đầu, thêm một cái cây cũng lỳ lợm nốt. Tội nợ cho ai dính vào cái nhà này. Đằng cười, mày lo dư thừa quá, đâu có ai dại dột.
Loan bảo, vậy mà có người dạt dột á, dại không phương cứu chữa. Tại mày không thèm thấy.
Nhắc tới Phú thì Đằng im. Im, vì chả biết nói gì. Không có ý kiến. Mà cũng chả muốn có ý kiến. Phú đến hoài. Đến nhà gặp Đằng thì lúng búng chào, mặt đỏ bừng lên. Ngồi nói chuyện với Loan. Ra về lại chào Đằng. Loan trêu, Đằng giơ tay lên trời, ông ấy nói chuyện toàn với mày, có nói với tao tiếng nào đâu mà mày vu oan giá họa. Cái máy vi tính hư, Đằng gỡ nó ra ngồi sửa thử, Phú cũng ngồi xuống, loay hoay cả buổi, mặt mũi càng lúc càng bối rối trông rất tội. Đằng nói thôi kệ nó, ba anh em mình đi uống nước đi, mới kéo được Phú ra khỏi cái công việc trời ơi đất hỡi.
Hôm sau Đằng gọi cho Vũ. Máy tính tui hư rồi, bắt đền ông á. Tiếng Vũ cười trong máy. Tui làm gì mà bà bắt đền tui. Thôi mang tới đây, tui sửa, tính tiền rẻ thôi. Đằng bỏ cái máy trước baga xe, chạy tới nhà Vũ. Vũ lọt tọt chạy ra, kêu trời ơi nhìn bà giống dân xe ôm lắm rồi đó. Vũ bỏ cái máy lên bàn. Bà để đây lát tui coi, chừng nào xong tui chở tới nhà cho. Đi kiếm thằng Khương nhậu cái coi. Lâu lắm rồi ba đứa không nhậu. Tửu lượng bà tới cỡ nào rồi? Đằng kêu trời ơi trời, ông nhậu rồi ai sửa máy cho tui. Vũ nghinh nghinh mặt, bà coi thường tui quá. Tui từng nhậu một trận, rồi lắp hai trăm cái máy trong vòng một ngày một đêm. Đằng le lưỡi, ông làm miểng văng vô mắt kính tui muốn bể rồi nè. Vũ cười hì hì. Đằng cũng cười, tự nhiên thấy ấm áp.
Đúng là lâu lắm rồi mới ngồi lại cái quán nhậu bên bờ sông. Trời Sài Gòn lúc hoàng hôn xanh thẫm như một khối ngọc. Sông thờ ơ sóng. Lục bình trôi mênh mông. Vũ hất ngược ly rượu vào cổ họng. Chắt lưỡi than buồn. Sao không gặp bao lâu rồi mà ông cũng vậy, lúc nào cũng than buồn. Ừa thì đâu có gì vui. Trời, tui muốn được như ông mà không được. Tiền bạc công việc nhà cửa người yêu, cái gì cũng có. Vũ cười he he. Sao biết tui có người yêu? Thì ông lúc nào chả có người yêu. Vũ cười kha kha. Bà toàn vu oan cho người xấu. Mà tui quen em này cũng ngộ lắm nha. Bữa đó trời mưa như trút, tui chạy xe mà hổng nhìn thấy cái gì. Tự nhiên thấy có cái xe ngã ra đường, dừng lại coi thử. Em bị lọt ổ gà. Tui đỡ giùm xe lên, thế là dính luôn. Khang cười hắc hắc. Mày lãng mạn quá coi chừng thành lãng xẹt. Tao dám cá em này còn xấu hơn em trước. Xấu cái đầu mày á. Chỉ nhìn sắc đẹp thôi thì tao có cả tá để chọn. Tao đâu có háo sắc như mày. Ừa thì tao háo sắc, ăn chơi, mai mốt già sẽ đàng hoàng, chăm lo vợ con. Đằng kêu oai oái, ông làm tui mắc nghẹn. Mai mốt hai ông có vợ đừng giới thiệu với tui, tui lỡ miệng kể quá khứ xấu xa của hai người ra thì đừng có theo oánh tui tội nghiệp.
Khương cười. Tui sẽ lấy bà, vậy là ổn. Đằng hếch mũi, ừa, năn nỉ tui đi, mang nhà lầu xe hơi gì đó ra dụ tui, may ra. Khương trề môi, bà đừng có mơ, con gái trên đời này chết hết tui mới lấy bà. Đằng độp lại, còn tui thì con trai chết hết tui cũng hông lấy ông. Vũ lăn ra cười, may là hai ông bà hông lấy nhau, không chắc cãi nhau tui nghe đầy hết lỗ tai.
Khương nói, mày đừng tưởng bả hiền. Bả đang khoái ai đó, mà tao tra hoài không chịu khai. Người gì lỳ thấy ớn. Vũ kề tai, thôi bà nói nhỏ tui nghe. Còn lâu á! Có nói ra hai ông cũng không biết. Hai cái mặt chụm lại nghi ngờ. Không biết thiệt hông? Đằng quả quyết gật đầu. Thấy mình xạo không chớp mắt.
Lại nhớ tới cái máy bị hư. Hai năm trước, Đằng cũng có một cái máy khác, cũng bị hư. Lúc đó Đằng cũng chở nó đi như vậy, tới nhà một người khác. Ngồi bó gối nhìn người đó cặm cụi gỡ máy ra coi, trong lòng có một cảm giác gì đó rất dịu dàng.
(còn tiếp)
0 comments:
Post a Comment