Buổi học đầu tiên. Nó dòm bạn bè mới thì ít, mà dòm ra sân trường thì nhiều. Một lý do là trường mới tuyệt đẹp. Một lý do nữa là nếu dòm bạn bè cũng có thấy rõ mặt mũi thế quái nào được. Hôm nay nó (cố tình) quên mang kiếng, vì chảnh.
Lúc ra về, nó nheo mắt dòm dòm cái tên lấy xe đạp ngay cạnh xe nó cả nửa buổi, tự hỏi, thằng này quen quen, hình như nó lớp mình thì phải. Xong mới giật mình nhớ ra nãy giờ nó nghía hắn hơi bị kỹ. Vội vã hất cằm lên cao tít.
Buổi khám răng đầu tiên, cô nha sĩ của trường báo cho nó biết nó có bốn cái răng sâu và ba cái bị mất (hình như là chưa mọc, chứ nó có cảm thấy hàm răng mình lủng chỗ nào đâu?)
Đến lượt hắn, cô nha sĩ vừa báo "mất: 4 cái" là cả lớp cười cái ầm. Kỷ lục rồi. Xong cả bọn đi ăn bột chiên, mừng những đứa có răng sâu và cả những đứa không có.
Trong lớp, nó làm quen với một cô bạn tròn như một quả cầu bông lúc lắc, có mái tóc đen dài mượt và hai cái răng khểnh, hai cái lúm đồng tiền. Hai đứa rúc rích những chuyện không đâu.
Trong lớp, hắn có một lô bạn ở mấy dãy bàn cuối cùng, cười giỡn rất to và hay nói bậy. Dĩ nhiên hắn ít nói bậy nhất (theo như nó đánh giá).
Nó rất hay đi trễ, còn một phút là hết giờ quy định mới phóng cái ào vô trường. Mặc áo dài đạp xe mà có khi đua còn nhanh hơn xe máy.
Thỉnh thoảng lúc ra về, nó nhận ra cái dáng cao cao và chiếc xe đạp xanh của hắn nổi bật giữa đám đông. Nó vẫn không đeo kiếng trừ những lúc cần nhìn bảng. Ký ức của cái lần nhìn chăm chăm đầu tiên vẫn còn. Nó cười thầm.
Cái xe đạp của nó giở chứng liên tục. Ngày nào nó cũng đến trường với hai tay đen thui vì giữa đường phải gắn lại sên xe. Nó phải đi học sớm hơn một chút.
Kết quả tháng đầu tiên, nó không ngạc nhiên vì mình đứng nhất lớp. Trước giờ luôn là thế. Nhất là đây chỉ là một lớp thường, mùa hè vừa rồi nó toàn chơi bời, không thèm lên trường coi thông báo nên đã lỡ cơ hội thi tuyển vào lớp chuyên. Lúc đó thì tiếc lắm, nhưng càng ngày càng thấy dễ chịu khi học với một đám bạn suốt ngày tếu táo, cười giỡn, không ganh đua nhau.
Đến lượt cái chân chống xe đạp của nó hư, thường đổ kềnh ra mọi lúc mọi nơi.
Chắc các bạn biết trò chơi xếp domino thành một hàng dài liên tục, xong đẩy ngã một quân đầu tiên, quân đó ngã xuống đẩy ngã quân kế tiếp, cứ thế ngã hết một hàng dài.
Mấy cái xe đạp trong bãi xe trường nó cũng thế.
Nó vừa dựng xe xong, đã cẩn thận gạt một hòn đá nhỏ chống thêm cho cái chân chống lỏng lẻo, vừa quay lưng đã nghe tiếng đổ loảng xoảng. Tiếng này kéo tiếng khác, cả dãy xe đạp theo nhau nằm rạp xuống. Nó dở khóc dở cười.
Hắn từ đâu chạy đến, hai đứa loay hoay dựng lại đám xe ngã.
Nó lí nhí câu cảm ơn, hình như mặt đỏ bừng.
Một lần đó thôi. Lần khác nó cũng gặp tai nạn tương tự, nhưng là lúc ra về. Hắn đã đi trước, cái dáng cao cao và chiếc xe đạp xanh nổi bật. Không quay lại, nên không thấy nó đang loay hoay dựng xe một mình. Hắn chả bao giờ quay lại sau.
Một lần học chính trị, cả bọn ngồi nghe giảng thì ít mà nói nhảm thì nhiều. Một đứa bạn nói hai đứa tụi bay nhìn giống nhau. Nó và hắn nhìn nhau, nhe răng cười. Hai cái mặt dài dài. Hai cái thân ốm tong. Nó nghĩ đến vụ răng sâu và mất, cũng khá tương đương.
Dạo này khi đi học về, nó lúc thì cố lấy xe thật nhanh, dắt xe ra cổng thật nhanh. Lúc thì cố rềnh ràng, dắt xe thật chậm, đạp xe cũng thật chậm. Tùy thuộc vào chuyện hắn ra khỏi lớp trước hay sau nó. Nhưng cũng năm thì mười họa mới gặp hắn trên đường về.
Nhà nó cách trường ba mươi lăm phút đạp xe. Những khi nó đi trễ thì là hai mươi phút.
Nhà hắn cũng nằm trên đường nó đi học, gần một ngã tư. Ngã tư đó cách trường ba cái ngã tư khác.
Nếu gặp hắn trên đường về, nó đi chậm tít phía sau, đến khi cái bóng xe xanh quẹo trái.
Có khi cái xe xanh quẹo trái sớm trước một ngã tư. Nó thấy như mất một cái gì.
Mùa hè năm lớp mười, trường mở lớp dạy nghề. Nó chọn học may. Lớp dạy theo sách vở, sản phẩm rất chi là xấu xí. Bài đầu tiên là may mũi đơn. Bài cuối cùng là một bộ quần áo hoàn toàn không mặc được. Mùa hè trôi qua lúc nào không rõ. Hơn hai tháng không gặp hắn. Tóc nó dạo này dài thậm thượt.
Đầu năm lớp mười một, cả bọn đi làm vệ sinh trường. Nó vẫn không đeo kiếng, vẫn nhận ra ngay hắn giữa đám đông.
Hắn như cao hơn. Tóc vẫn chải kiểu cũ. Bọn bạn rúc rích chọc nhau. Trong lớp có vài cô chú ý hắn. Ngoài lớp hình như cũng có.
Năm nay nó đi học sớm hơn. Đi ngang cái ngã tư quen thuộc, chân đạp xe thường chậm lại. Có khi gặp hắn, hai đứa đi song song một đoạn đường. Nói những chuyện vô thưởng vô phạt.
Mặt nó thỉnh thoảng nổi mụn. Nhìn vào gương, nó thấy mình xấu xí. Ốm tong teo hơn bao giờ. Mặt mũi xấu hơn bao giờ. Cặp kính dày cộp đáng ghét. Lúc nó mặc áo dài, nhìn thẳng tưng như một khúc củi.
Những lúc thấy mình xấu, nó tránh mặt hắn.
Vài người trong những cô bạn xinh nhất lớp để ý hắn.
Số lần nó thấy mình xấu càng nhiều hơn.
"Tui ghét hắn", nó bảo, mỗi khi có người nhắc đến hắn.
Nó vẫn không đeo kính, vẫn có thể nhận ra hắn giữa đám đông.
Trong buổi học, nó không hề chú ý, vẫn luôn biết hắn đang làm gì.
Noel. Nó đi chọn thiệp. Rồi tặng cho bạn bè, trừ hắn.
Ngày 24. Nó đã nhận thiệp của tất cả bạn bè. Trừ hắn.
Buổi tối Giáng Sinh buồn mênh mông. Cái thiệp dành cho hắn vẫn để nguyên trong cặp.
Ngày 25 là chủ nhật. Có thư. Thiệp của hắn. Bưu điện phát trễ một ngày. Nó mừng suýt khóc.
Cái thiệp dành cho hắn vẫn nằm trong cặp.
Thiệp của hắn gửi chỉ có một dòng chúc mừng. Nó đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Hình như có một mùi thơm nhè nhẹ. Nó tự hỏi không biết là mùi giấy tự nhiên, hay là thiệp có tẩm nước hoa.(*)
Nó vẫn thất thường. Lúc đi ngang ngã tư vẫn đạp xe rất chậm. Có lúc gặp thì nói chuyện. Có lúc gặp thì lạnh mặt làm lơ.
Càng ngày hắn càng bị trêu với nhiều cô gái. Có những cô rất xinh.
Thỉnh thoảng nó giở lại cái thiệp, tự hỏi vì sao hắn gửi bưu điện mà không đưa tận tay.
Nhỏ bạn gần nhà dạo này đi xe máy. Nhỏ tình nguyện chở nó đi học. Thuyết phục mãi, mà nó cứ lắc đầu. Vẫn đến lớp với hai tay đen thui vì sửa lại dây sên. Cái chống xe dạo này đã ổn.
Cả lớp xôn xao vì cơn mưa đầu mùa. Cô bạn xinh xắn lẵng nhẵng theo hắn đòi mượn áo mưa, hắn phồng mang trợn má "không". Cô bạn đuổi hắn chạy lòng vòng trong lớp. Nó ngồi nhìn, im lặng. Mưa cũng lặng lẽ rơi.
Cuối giờ học, hắn đến chỗ nó "bạn có áo mưa không?". Nó lắc. Hắn chìa cái áo mưa. Nó tránh nhìn vào ánh mắt nheo nheo ấy, lắc đầu.
Cơn mưa hôm đó ấm.
Lớp đang thịnh trò kết họ hàng. Gọi nhau anh em, ba mẹ, ông bà… Dây mơ rễ má thế nào, nó gọi hắn bằng ông nội.
Những buổi sáng gặp trên đường, nó hào hứng gào lên “Ông nội ơi!”. Hắn làm bộ giật bắn mình. Rồi cười, vẫn ánh mắt nheo nheo như trêu chọc “ừa, cháu ngoan”.
Mùa hè. Nó đăng ký đi sinh hoạt Đoàn. Gặp hắn.
Trò chơi nối vòng tay lớn. Hắn đứng cạnh nó. Tay chìa ra, mắt lại nheo nheo như cười. Nó đưa tay. Ước gì bài hát không bao giờ chấm dứt. Nhưng bài hát chấm dứt và nó vội rút tay về.
Chỉ có mỗi một lần nắm tay đó.
Những buổi sinh hoạt, những lớp học tình thương làm mùa hè rộn rã. Mùa hè không muốn đi qua.
Cuối mùa hè có một ngày cắm trại. Khi hai đứa đạp xe về song song, hắn bảo, bữa cắm trại để ông chở cháu đi hen.
Đó là một ngày hè rất nhiều gió và nắng rất vàng. Nó hát nghêu ngao suốt đường về nhà.
Hôm cắm trại. Nó ngồi sau xe hắn, cẩn thận cách một quãng. Nói chuyện linh tinh, trên trời dưới đất. “Chừng nào ông nội có bà nội thì phải cho con biết hen!” “Để chi?” “Để ăn mừng chứ chi”. Hắn cười.
Trong buổi cắm trại, nó quen Hiền.
Nghe Hiền than mệt, nó sốt sắng “Vậy chừng nào về để bạn tui chở Hiền nghen, tui đạp xe được”.
Đường về. Cái xe máy đi chầm chậm cạnh cái xe đạp nhỏ. Lần đầu tiên nó đạp xe mini Nhật. Cố kiểu nào cũng không phóng ào ào như cái xe đạp cao kều cũ nát của nó được.
Trời đổ mưa. Ba người chỉ có một cái áo mưa. Nhường tới nhường lui.
Ghé lại dọc đường mua thêm hai cái áo mưa nhỏ. Nó lấy cớ bị ướt rồi, vẫn không chịu mặc áo mưa. Hắn cũng không chịu mặc áo mưa. Được một quãng, hai đứa đều ướt mèm. Nó xót ruột dừng xe lại khoác áo mưa vào.
Về đến trường, đứng cạnh nhau dưới mái hiên chờ cơn mưa qua…
***
Một buổi chiều năm lớp 12. Nó vẫn cong lưng trên cái xe cà tàng. Giọng quen thuộc vang lên bên cạnh. Nó ngước lên cười.
“Cháu tính thi vô trường nào?”. “Bách Khoa, còn ông nội?”. “Kiến trúc”. “Ông nội đang luyện thi vẽ phải không?” (hehe, chuyện này nó cũng biết luôn). “Ừa”.
Thêm một quãng đạp xe song song, gần đến cái ngã tư đáng ghét rồi.
“Cháu nè…”
“???”
“Thi vô Kiến trúc với ông nội không?”
Nó ngơ ngác mất mấy giây.
“Nhưng cháu không có học vẽ, hihi…”. Nó cười. Mọi sự liên quan đến luyện thi đều trở nên khó khăn so với túi tiền rất mực là còm của nó.
“Để ông nội dạy cho!”
Nó ngẩng lên nhìn vào đôi mắt nheo nheo ấy. Cả một đường về, vẫn còn thấy chơi vơi.
Nhưng hôm sau, nó lắc đầu. Nó đã chọn trường Bách Khoa rồi.
Có phải từ lúc đó, đã bắt đầu rẽ theo hai con đường khác?
-------------------------------------------------------------
(*) Sau này rất lâu, nó nghe hương thơm của Romano, thì thấy quen quen. Nhớ lại đã từng gặp mùi hương này từ xưa, xa lắm.
0 comments:
Post a Comment