Trời chuyển mùa thu. Nhanh khủng khiếp, còn hơn một cái chớp mắt. Những bông lan tiêu mùa hạ vẫn còn thắp sáng cái màu cam đỏ dịu dàng của chúng trên đầu tường. Vậy mà gió lạnh đã se se luồn vào cổ áo. Hai hàng cây ngân hạnh ven đường bắt đầu nhuốm vàng.
Lang thang. Sao ở đây mọi thứ đến rồi đi nhanh vậy. chẳng bù với Sài Gòn, hai mùa nắng và mưa cứ lẫn vào nhau day dứt. Nhất là mưa. Những ngày mưa rả rích bên này Đằng nhìn mưa mà nhớ cái màu xám trắng mịt mù đất trời của mưa Sài Gòn. Nhìn người ta ra đường toàn che dù đủ màu xanh đỏ lại thương một mảnh đất vội vã cả người cả xe cả gió, mưa một trận là ai nấy thành batman, áo mưa lùng thùng lệt xệt mà vẫn ướt lạnh, phóng xe được đến trường đã tái ngắt run lập cập chứ có được an nhiên ngồi xe bus nhìn trời như thế này đâu.
Buổi sáng Đằng lên đồi. Không còn nghe tiếng ve inh ỏi như mọi khi. Chẳng biết mấy con ve đi đâu cả. Nhớ cái hôm đầu tiên nghe tiếng ve, Đằng tìm mãi mới thấy anh chàng áo nâu đang gào toáng hết cỡ gọi bạn trên cành chery. Hí hửng kể cho anh nghe em thấy con ve rồi, anh trêu, có người sang đến tận Korea mới thấy con ve cơ đấy. Đỏ mặt. Ừ nhỉ, nước mình có thiếu ve đâu. Mình cũng đâu có thờ ơ với thiên nhiên lắm. Mà sao hai mươi mấy năm sống ở Sài Gòn chả bao giờ thấy con ve mặt mũi thế nào. Mà khi nghe anh kể về những ngày thơ mang que chấm mủ mít đi dính ve sầu lại thấy lạ lẫm như đang nghe chuyện cổ.
Chiều ngồi ăn cơm với nhỏ Hạnh, nhỏ này có cái tật gặp thứ gì cũng quả quyết là không giống ở nhà. Nhỏ người Hải Phòng. Khẩu vị hai người một Nam một Bắc có khi đụng nhau chan chát. Chỉ có nỗi nhớ là có thể nói giống nhau. Đằng gọt táo, Hạnh kể hồi nãy chat anh Hoàng lôi ổi ra chìa trước webcam “nhem nhem” em. Đằng chép miệng, còn chị thì thèm xoài. Mà mùa này là mùa gì nhỉ? Phải rồi, măng cụt. Ổi xoài măng cụt gì thì cũng chỉ nơi ấy mới có. Thèm về nhà nữa rồi. Trời ơi mình mới xa Việt Nam có sáu tháng mà sao nhớ thế, còn những người tha hương ròng rã mười năm hai mươi năm thì họ chịu làm sao nổi nhóc ha…
0 comments:
Post a Comment