Biển lạ

Đằng chông chênh khi nhìn thấy biển. Chiếc xe bus vẫn đang chạy rất nhanh trong cơn mưa xám lay phay. Đằng mở mắt sau một hồi lâu lơ mơ cố ngủ mà không được, quay sang phía cửa sổ bên kia. Và biển hiện ra, gần lắm, cách đường đi có vài mươi thước.
Trời ơi biển. Hệt như biển Việt nam. Cũng dãy bờ dài xa hút rải rác đá. Cũng những con sóng miên man dồn đuổi nhau và vỡ tung tại điểm đến cuối cùng. Cũng mênh mông vô tận, cũng nhấp nhô, cũng xáo động dữ dội vì gió, cũng xám đi trong mưa. Trong một thoáng Đằng có cảm giác thân thương như thấy lại quê nhà, hoặc gặp lại người quen cũ. Kỷ niệm với biển thì Đằng có nhiều, nhiều lắm. Bây giờ chúng đang ùa về vây quanh cô xôn xao.
Đằng không rời mắt ra khỏi biển được nữa. Cô ngồi thẳng người, chăm chăm nhìn vào cái dải xám trăn trở lúc gần lúc xa, nghe hụt hẫng buồn mỗi khi nó khuất dạng sau những ngôi nhà hoặc rừng cây, và nín thở khi biển xuất hiện trở lại bên đường. Như trên đất lạ bỗng gặp một người quen, chưa chào nhau được, chưa nói chuyện được, nhưng cứ đau đáu nhìn mãi sợ mất dấu.

***

Rồi cũng đến nơi. Cứ tưởng workshop sẽ giống như một cái hội nghị, diễn ra tại một khách sạn nào đó, với nhiều lab khác. Nhưng điểm đến lại là một khu nhà nghỉ nằm cạnh một bãi biển nho nhỏ không được đẹp lắm. Những ngôi nhà nghỉ cũng nhỏ trông như những ngôi nhà đồ chơi xinh xinh, rải rác, cùng một quán cà phê không trang trí gì, một cửa hàng tạp hóa bé xíu và một nhà hàng – hay đúng ra là một quán ăn nhỏ nằm ở tầng một của nhà nghỉ mà cả lab sẽ ở. Không có dấu hiệu gì của đoàn khách khác.
Mọi người về phòng thu xếp đồ đạc xong là bắt đầu làm việc. Hóa ra cái gọi là workshop chỉ là một buổi họp toàn lab. Mỗi nhóm tự giới thiệu thành viên và project đang làm, trả lời vài câu hỏi chủ yếu của giáo sư. Nơi họp là nhà ăn ngoài trời của quán, dựng bằng những cây gỗ mộc cong queo không tỉa tót sơn phết gì, vách là những tấm bạt trong suốt để khách vừa ăn vừa ngắm phong cảnh bên ngoài, mà vẫn được chắn gió. Mọi người ngồi dọc hai bên dãy bàn ăn dài thấp đúng kiểu truyền thống của Hàn. Mấy nhóm sinh viên Hàn thuyết trình cũng bằng tiếng Hàn, đám sinh viên nước ngoài ngán ngẩm nhìn nhau. Đằng tựa người vào cây cột gỗ, duỗi chân, nhìn lơ mơ ra biển. Vẫn xám mênh mang. Vẫn ồn ào sóng. Vẫn ngun ngút gió mang cái lạnh quét ngang qua không gian. Mà sao cái cảm giác quen thân biến đi đâu mất rồi. Ngay khi xe đến nơi Đằng đã chạy ào ra biển. Nhưng cảm giác gặp người quen đã biến mất ngay khi bàn chân cô đặt lên bãi cát, ngay khi mắt cô được nhìn thấy sóng và nước thật gần. Như khi chạm mặt được người mình cứ tưởng là đồng hương, nhưng sau khi chào hỏi câu đầu tiên bỗng nhận ra chỉ là người lạ.

0 comments: