Nơi này đẹp. Đẹp đến nao lòng với những con dốc dài chạy quanh triền đồi phủ đầy đá tảng và hoa đỗ quyên dại. Những ngọn đồi lướt mướt xanh điểm xuyết màu đỏ của cây thích và rải rác những ngọn thông nhô cao lên kiêu hãnh. Hoa nhiều lắm. Hoa hồng nở thành cụm to rực rỡ quanh các building. Hoa mẫu đơn lộng lẫy được trồng thành từng dãy bên thư viện. Hoa cẩm chướng - thứ hoa khá mắc tiền ở nhà - lại mọc hoang trên các dải đất lô xô cỏ cây dại ven đường, khiến cho mỗi lúc đi ngang qua nó thấy mình như muốn bay lên, rồi chìm xuống trên những vạt hoa nho nhỏ rung rinh ấy, để ngủ một giấc dài …
Và những tòa nhà theo lối kiến trúc cổ Hy Lạp. Và mùa đông tuyết trắng trời. Và mùa thu với cả rừng phong thay lá. Và những hàng ghế gỗ để cho sinh viên có chỗ học bài, đặt dưới những mái vòm mùa hè phủ đầy dây leo và một loại hoa tím như khói.
Vậy mà sao vẫn nhớ Sài Gòn.
Nỗi nhớ trỗi dậy từ cái ngày nghe tin SG đang mưa. Mưa, chỉ có một từ mưa, đột nhiên gõ lên một tiếng vang rất sâu. Đột nhiên ào vào lòng những cơn mưa mùa cũ, ào ạt, lạnh băng, trắng đất trắng trời. Nhớ quay quắt cái hành lang dài thông thốc gió vào những ngày mưa, nó nép mình sau một góc cột, nhìn mưa tung mù như khói. Cái lúc bắt đầu thương anh đứng nhìn mưa và mộng mơ vơ vẩn. Những lúc giận anh thò tay ra ngoài cho mưa tạt ướt đẫm mà nghe lạnh đâu ở sâu thẳm trong lòng. Những lúc có anh ở bên, và mưa trở nên rất ấm…
0 comments:
Post a Comment