Mùa thu...
Tự dưng nhớ một bài hát về mùa thu và hoa thạch thảo. Những vạt hoa thạch thảo bên đường tím mỏng manh màu khói, hàng cánh đơn rất mảnh viền quanh chùm nhụy bé xíu. Hoa đậu trên cọng thân ốm tong mà lại dài quá khổ nên chỉ cần một trận gió là cả vạt hoa nằm xoài ra đất, trông thương thương là ...
Mùa thu...
Một buối chiều đứng trên hành lang tầng bốn nhìn ra chợt thấy hàng cây phong đã chìa ra những chiếc lá hình bàn tay hăn hắt đỏ. Dãy đồi xa cũng không còn tuyền một màu ngút ngát xanh. Tự nhủ ít ngày nữa mình sẽ được biết thế nào là "màu quan san" trong Chinh phụ ngâm khúc
"Người lên ngựa kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san ..."
Mùa thu! Chỉ cần đứng một mình nhìn trời đất thay màu, nghe gió ran rát lùa qua những ngón tay đã thấy trống vắng chơ vơ như đánh mất một điều gì không rõ. Cái người ngày xưa chia tay người yêu ra đi khi ngàn cây rực màu quan san ấy phải buồn đến thế nào ?
0 comments:
Post a Comment