Ơ này ngân hạnh
Mùa thu vàng dấu nắng
Đâu rồi những dấu chân mưa
Ta mang ô đi tìm em của ngày xưa
Chân sáo đầu trần tóc ướt
nụ cười em ngàn năm đẫm nước
thương ơi cơn gió bụi bờ….
Em vẫn bảo em là gió. Gió lang thang khắp mọi nẻo đường đời. Gió có lúc dịu dàng như một khúc hát ru, có lúc lạnh lẽo cay nghiệt như một lời trách cứ. Có những buổi sáng gió vui vẻ lao xao ven đường hoa cỏ dại. Nhưng đến chiều gió đã miên man ru những giấc mơ đại ngàn trên những dãy đồi xanh mênh mông. Về khuya, trên con đường cô độc chìm hút hắt trong sương, gió thở dài buốt giá.
Và em thở dài… Tại sao như vậy, sao em cứ một mình. Sao em không thoát ra nổi cái cảm giác cô đơn vây hãm. Sao em cứ phải đi đến tận cuối đất cùng trời…
Em kể hai hôm nay trời trở lạnh. Thu về rưng rưng vàng hai hàng ngân hạnh bên đường. Anh hình dung em co ro áo lạnh, khăn quàng dài tóc dài liêu phiêu bay, đứng chờ xe bus cuối cái bến mong manh đèn khuya. Phải chi anh được ở đó để nắm những ngón tay em lạnh cóng, cho nỗi cô đơn loãng tan.
Have you notice by the way
So sad and alone
It isn’t really just your day
So sad and alone
Will you tell me why you’re blue
So sad and alone
Didn’t you want to see the truth
No … no … no …
Don’t you tell me we’re in danger
Don’t you treat me like a stranger
Don’t tell me what life is all about
And when something’s going wrong
Try to use your voice so strong
And take a walk on your wildest side
Tiếng huýt sáo, tiếng guitar bập bùng, tiếng saxo hoang dại và những nốt nhạc du mục. Anh như thấy em ngông nghênh băng qua cuộc đời, giấu trong vẻ ngang tàng một ánh mắt mù sương.
Đừng chỉ kể cho anh nghe những chuyện vui. Cho anh sẻ chia với em những nỗi buồn, cho anh dẫn em qua những con đường trắc trở. Dù em đã ra đi đến một nơi xa ngút ngắt, anh vẫn dõi theo em, yêu thương và đợi chờ. Và cả lo âu. Có bao nhiêu nỗi buồn em đang giữ cho riêng mình?
0 comments:
Post a Comment