Thương ai hở momiji
một năm hai lần lá đỏ
nhớ ai nên nỗi ngậm ngùi
sao không vô ưu như cỏ
gom hết sắc màu của gió
thắp lên hơi lạnh của trời
lá đỏ như bàn tay vẫy
gọi gì khi tháng ngày trôi
trông gì giữa những phai phôi
dốc hết lòng miên miết cháy
chuyện xưa thì cũng xưa rồi
cổ tích thôi đừng thức dậy
chao xuống trong chiều thu ấy
mong manh một sắc nắng tàn
momiji ơi đừng khóc
kẻo buồn đỏ cả thời gian …
0 comments:
Post a Comment