Mưa…
Gió thốc vào người mang theo những hạt mưa lạnh gai gai. Cây dù trong tay chênh chao. Tôi bất chợt thấy mình ngớ ngẩn. Những ô cửa sổ của bảy tầng nhà bao quanh khoảng sân chung của ký túc xá như đang nhìn tôi, tự hỏi sao lại có con bé ngốc nghếch nào lang thang ra ngoài trời trong một buổi tinh mơ lạnh cóng và sũng nước thế này. Tôi giương dù băng qua mảnh sân mưa. Về thôi …
Nhưng vẫn không thoát khỏi, hoặc không muốn thoát khỏi sức hút ám ảnh của mưa. Tôi chui vào phòng sinh hoạt chung giờ này vắng tênh chưa có ai. Mở cửa sổ. Triền cây xanh trên khu đồi bên ngoài đang nghiêng ngả trong mưa. Lao xao. Sóng sánh. Như một mặt biển xanh miên man sóng xanh và bọt sóng là những chùm hoa màu lục nhạt. Những tòa nhà cao trầm mặc. Những thanh âm thường ngày bị tiếng rì rầm của mưa chìm khuất. Xa hơn nữa, vẫn là những ngọn đồi xanh xám lặng lẽ mà xao động. Vẫn là mưa. Trời ơi mưa… Sao lại nhớ …
0 comments:
Post a Comment