Vĩnh biệt Tugumi

(tác giả Banana Yoshimoto)

"Rõ ràng Tugumi là một con bé đáng ghét".

Truyện bắt đầu như vậy. Tác giả kể bằng lời của nhân vật Maria, một cô bé hiền lành. "Tugumi là đứa tâm địa xấu xa; thô tục; độc mồm độc miệng; thích làm mọi thứ theo ý mình; vòi vĩnh và tinh quái. Với những miêu tả chính xác và rất đúng lúc; nó kô hề kiêng nể nói ra những điều khiến mọi người khó chịu".

Khi được giới thiệt như vậy, thật bất ngờ là khi đọc truyện lại thấy tình bạn và sự thấu hiểu của Maria với Tugumi.

Đọc xong thấy hay. Mặc dù ngay lúc đó thật sự không hiểu rõ mình thấy hay ở chỗ nào, chỉ thấy thích truyện đó lắm, rất thích. Sau một thời gian khá dài, tự nhiên hôm nay mới hiểu ra được vì sao mình thích.

Đơn giản là tác giả đã thành công làm cho mình có cảm giác về Tugumi giống hệt như cảm giác của Maria.

Nói là đơn giản, nhưng không đơn giản tí nào đâu! Dạo này mình hay bị bực mình khi đọc truyện và gặp mấy ông bà tác giả cố gắng nhét những lời xưng tụng nhân vật vào đầu người đọc. Một nhân vật được miêu tả là "cao thượng", "tốt bụng", "vĩ đại", blah blah blah nhiều khi chỉ làm mình có cảm giác là một kẻ ích kỷ, giả dối và cố chấp.

Đọc "Vĩnh biệt Tugumi", mình cũng giống như Maria, đôi lúc bực mình với những trò tai quái cố tình không hề che giấu của Tugumi. Mình cũng như Maria có ấn tượng về Tugumi kể từ chuyện nó viết thư giả làm ông của Maria sau khi ông mất (Maria trở thành bạn thân của Tugumi kể từ sự kiện đó). Có một cái gì đó làm mình thấy xúc động một cách kỳ lạ, rõ ràng là Tugumi làm một chuyện thật tồi tệ, chọc ghẹo trên nỗi đau của người khác, rõ ràng Maria đã nổi giận thực sự, và sau cùng Tugumi đã phải xin lỗi. Nhưng cũng vẫn còn đâu đó dư âm ngọt ngào của lá thư, mặc dù giả, nhưng giống như một lời an ủi từ nơi sâu thẳm. "Tôi vẫn ngồi nguyên trên sàn nhà đọc đi đọc lại nhiều lần lá thư. Nước mắt lã chã rơi trên thảm. Trong lòng tôi tràn đầy sự thần thánh ngọt ngào như lúc tôi nhìn thấy món quà bên gối vào buổi sáng được ông đánh thức dậy: “ Quà của ông già Tuyết này.” Càng đọc; nước mắt càng kô ngừng tuôn; tôi cứ ôm bức thư khóc mãi.". Những dòng chữ trong thư cũng tràn đầy tình yêu thương và an ủi "Tạm biệt cháu. Hãy yêu quý bà; bố và mẹ; hãy trở thành 1 cô gái tuyệt vời để không xấu hổ với cái tên của Đức Mẹ".

Có một kẻ đã nghĩ ra những lời ngọt ngào đó, đã gò lưng tập viết như điên mặc dù trước đó chưa hề viết chữ Hán, đã đầu trần đội mưa mang bức thông điệp của người đã khuất đến cho bạn rồi về nhà nằm lăn ra sốt, đã cười trêu chọc tai quái và sau đó xin lỗi một cách hết sức chân thành.

Kẻ đó là Tugumi.

0 comments: