Cảm nhận linh tinh về Jeju

Tình hình là mới đi Jeju. Nghĩa là cũng chả có gì mới, vì trước đây đã đi rồi và cũng đã viết blog dài thườn thượt kể chuyện Jeju rồi. Nhưng cũng có vài cảm nhận mà hồi đó không có, nên viết ra để sau này có cái mà nhớ.

1. Cảm nhận tốt (cảm nhận xấu để sau, dạo này già rồi, nên hóa ra lại thích ăn đồ ngon trước)

Cảm giác dễ chịu nhất là về con người Jeju. Dân Hàn có khen người Jeju vốn nổi tiếng thật thà. Lần này đến Jeju thezoo đã ngâm cứu kỹ lưỡng lộ trình và hotel, nhưng rồi kế hoạch thay đổi nên cancel cả. Thế là xuống sân bay rồi chả biết nên đi đâu mà tìm khách sạn. Định về jeju city trước đã. Vào hỏi bàn information xem có bus đến jeju city không, cô ngồi ở quầy nhiệt tình hỏi you muốn đến city nào. Hóa ra là có đến 2 cái cũ và mới. Vịt thật thà khai báo muốn kiếm khách sạn, cô khuyên vậy cứ đi taxi, nhờ ông lái xe chở giùm đến chỗ nào có khách sạn là xong, còn rẻ hơn 4 đứa đi bus.

Nói thiệt, ở VN mà nghe khuyên vậy thì cũng chỉ biết gật đầu thôi chứ còn lâu mới dám làm theo. Đi bus còn bị chở vào cơm tù chứ ở đó mà tin mấy ông taxi, lần nào mình về mấy ổng cũng làm mình hãi vì toàn tính tiền không theo đồng hồ và không bao giờ trả tiền thối (ặc, tiền thối mấy chục ngàn chứ có phải mấy ngàn đâu). Nhưng ở Hàn thì taxi khá tử tế, nên mình cũng làm thử.

Ông taxi sau khi hỏi kỹ muốn ở chỗ mắc hay rẻ thì chở cả bọn đến một cái ks nhìn khá to. Giá 60000, cũng hợp lý (sau này đã được cô bạn Hàn confirm lại là giá đó rẻ). Phòng có 2 giường đôi rất đẹp và êm, nhà tắm bồn tắm nhìn sạch đẹp, đầy đủ tủ áo, tủ lạnh, máy lạnh và internet. Có cả ấm trà, bình trà, khăn giấy, nói chung chẳng thiếu thứ gì, trừ biển, mặc dù tên nó là Wind & Sand (hehe, nghĩ kỹ lại cũng đúng, chỉ có cát bụi với gió). Cũng phải mở ngoặc rằng nó có giá đó là vì xa biển tới 5000 won tiền đi taxi.

Được một lần hài lòng nên sau đó thezoo tận dụng tối đa việc nhờ mấy ông taxi chở tới nơi cần tìm. Kết quả là khách sạn thì rẻ, tiệm ăn thì ngon, và shopping thì tiện lợi vô cùng. Ông lái taxi chở cả bọn đến một tiệm bán thịt heo đặc sản của jeju rất ngon, còn dặn đi dặn lại là tiệm này cách ks của tụi bay có 5 phút đi bộ thôi, ăn xong ra đừng gọi taxi làm gì cho tốn tiền.

Đó là người lạ, còn người quen thì khỏi nói rồi. Lần này có một cô bạn Hàn của Phi mời cả bọn đến nhà ăn tối và đi chơi ngày CN với cô í và hai người Hongkong. Dĩ nhiên là chủ nhà hiếu khách cực kỳ. Ba của cô í còn đích thân đi đón thezoo đến nhà ăn tối, và đích thân cầm lái chở thezoo đi trong chuyến du lịch hôm CN. Trước khi chia tay còn chở cả bọn ra chợ truyền thống ăn hải sản. Nói chung là thezoo được một phen xúc động kinh khủng khiếp.

Có hai ấn tượng nho nhỏ về người dân Jeju nữa. Một là lúc đi chơi, ghé trạm xăng. Thấy chú đứng bán xăng có vẻ rất chi là tận tụy và vui vẻ. Xe vào, chú rạp người chào rõ to. Mang nước ra cho khách thì đặt trên mâm, bê bằng cả hai tay. Khách đi cũng cúi rạp người chào. Mình dòm và nghĩ nếu mình làm việc cũng vui vẻ như chú này, chắc là bản thân mình cũng thấy sướng.

Ấn tượng 2 là lúc đi công viên Halim. Có con công màu trắng xòe đuôi múa. Bà con xúm vào thi nhau chụp hình xong rồi rối rít ... cám ơn con công. Cám ơn dùng kiểu câu lịch sự đàng hoàng nhá. Con công nghe mà hiểu chắc nó cũng phê.

Nói chung, Jeju đẹp. Bờ biển không dài và nhiều cát trắng như biển VN, nhưng bù lại các vách đá, mỏm đá và hang động khá cool. Người ta trồng rất nhiều hoa, chắc còn nhiều gấp mấy lần trên Đà Lạt. Người Hàn khai thác cảnh quan thiên nhiên rất tốt, tất cả các góc đẹp đều được tận dụng tối đa và được giữ sạch đẹp. Đi về, cảm giác hết sức hài lòng. Giống như đi thăm một cái nhà nho nhỏ đơn giản nhưng mà sạch đẹp, thoáng mát, thơm tho và chủ nhà rất hiếu khách vậy. Chả bù với ông du lịch VN. Đi về cứ thấy giống như vào một cái nhà có sân vườn tự nhiên đẹp tuyệt vời, nhưng không sạch, đồ đạc quăng lung tung và chủ nhà thì vừa tham tiền vừa khó chịu, vừa chỉ canh me khách sơ suất là chặt đẹp.

2. Cảm nhận hông tốt

Cũng không có nhiều. Chỉ là vài vụ để rút kinh nghiệm, chẳng hạn là không nên ăn ở mấy cái quán hải sản dọc bờ biển ở Jeju city. Cả bọn đói quá quẹo đại vô một quán, gọi một món giống giống lẩu hải sản ở nhà, họ mang ra một nồi nước thì mặn và không thơm ngon gì cho lắm, hải sản cũng chả có gì đặc biệt. Ăn chả thấy ngon.

Một vụ nữa là cá sống. Cái này thì hơi cá nhân, vì cũng có nhiều người thích cá sống. Ông chủ nhà tốt bụng dắt cả bọn ra chợ, gọi nguyên một bàn cá sống, ốc biển sống, hải sâm sống, bào ngư sống, tùm lum thứ sống ê hề. Vịt với Sid lùn nhìn xong bó hand. Gấu với Phi thì ăn được. Hai người cứ khuyến khích Vịt với Sid "ăn thử đi, không thấy (tanh) gì đâu!". Thì vịt cũng thử, công nhận là cá thì không thấy mùi vị gì cả, bào ngư thì cũng không có mùi, chỉ thấy nó giòn giòn, hải sâm thì mềm mềm. Nhưng mà khổ quá, ăn đồ ăn mà chỉ hy vọng nó đừng có mùi vị gì thì thà ta ăn khoai lang chiên còn khá hơn, vừa thơm vừa ngọt. Thức ăn phải có mùi vị mới là thức ăn chứ!

Nói chung lần này đi Jeju hầu như không thấy gì không tốt. Có lẽ do mình đã bớt so sánh cảnh quan thiên nhiên với VN, mà so sánh những cái khác. Già rồi, bắt đầu thích những thứ thuộc về tiện nghi và giao tiếp, và bắt đầu thấy du lịch không đơn giản chỉ là đi ngó suối ngó rừng.

3. Cảm nhận không biết gọi là gì

Lần này đi Jeju được mời cơm và rủ đi chơi chung, coi như đi ké bạn Phi. Vì cái cô kia mời bạn Phi, còn bạn Phi thì dắt theo 3 đứa.

Phải nói là áy náy cùng cực, khi chạy từ Halim Park về rồi phát hiện ra không phải cô bạn, mà là ba của cô bạn - già rồi, tóc bạc lấm tấm - đã chờ gần cả tiếng ngoài bến xe bus. Cũng áy náy tương tự khi bác í chở riêng ba đứa ăn theo đi suốt ngày hôm sau, đến nơi nào thì ngồi ngoài chờ - lý do là mấy chỗ này bác đi mòn cẳng rồi. Nói chung nếu chỉ có bạn Phi thì họ chỉ cần đi 1 xe - do em cô í lái - và ông bác chẳng phải vất vả đến thế.

Đặc biệt kỳ cục là khi đến nhà cô í ăn cơm. Bác í thì chả biết đứa nào ra đứa nào, nên đối với cả bọn đều thân thiện như nhau. Khi bước vào nhà, cô bạn đang ngồi tiếp chuyện hai ông khách Hongkong, thấy bạn Phi liền mừng rỡ chạy ra đón. Sau một màn ôm ấp và chào hỏi ... riêng bạn Phi, cô sung sướng dẫn bạn Phi vào chỗ ngồi, không hề dòm lại 3 đứa đằng sau cái nào, và thế là cả cái quá trình của mình nó thành thế này: cười toe toét, cúi chào rõ to, ngơ ngác ngó theo, rồi đứng ngẩn ra tự hỏi mình nên làm gì. Sau một lát chả thấy cô í có biểu hiện gì là muốn biết 3 đứa kia là ai, mình đành chạy vào bếp chào bác gái, may mắn thay được đón tiếp hết sức niềm nở (cũng do bác gái đâu biết đứa nào ra đứa nào). Trong bếp chui ra thì cô í cũng đã bắt đầu chào hỏi vui vẻ.

Nói chung, mình chưa từng khoái ăn theo. Cảm giác nó cứ tội lỗi thế nào khi từ một chỗ tham quan bước ra và thấy bác đang chờ ngoài nắng, ba đứa ren rét leo lên xe và ngồi im thin thít cho bác chở đi tới điểm kế.

Kể tiếp bữa cơm hôm đó, khi mọi người đang ngồi nói chuyện thì thấy chú em của cô bạn Hàn đứng ở cửa buồng nhìn ra. Chú này bị bệnh nên nói chung là khờ khạo. Chú cầm một miếng bìa hay cái bảng gì đó mình không nhớ rõ, trên viết chữ rõ to "Eun-sang Eun-sang". Mình có nghe nói cô bạn tên là Eun-seong, nên lúc đó cứ nghĩ chắc mình nghe nhầm tên cô bạn, và chú em này đang gọi chị mình. Chú quanh quẩn được một phút thì người ta đẩy chú vào buồng. Lúc ăn cơm xong, mình xuống bếp phụ bê dưa hấu và thấy chú đang ngồi ăn cơm, mình gật đầu cười chào chú, chú cũng cười chào lại rõ là vui vẻ. Dĩ nhiên, mình chả nói gì thêm, lấy dưa hấu và đi lên.

Sau đó trong lúc ăn dưa hấu mình mới nghĩ ra, có lẽ Eun-sang không phải là tên cô chị, mà là tên chú, và chú lúc đó đang cố gắng tự giới thiệu với khách đến nhà. Lúc đó tự nhiên muốn xuống bếp, nói chuyện gì đó với chú, bất cứ chuyện gì, chẳng hạn như hỏi "Tên you là Eun-sang phải không?". Chắc chú sẽ vui lắm.

Nhưng khi mình ăn dưa hấu xong thì chú đã vào buồng trở lại, và từ đó đến cuối buổi không thấy đâu nữa. Trước khi về, mình cố gắng nhìn vào buồng hy vọng thấy chú quanh quẩn, để có thể gọi vào "chào tạm biệt Eun-sang", nhưng cũng không thấy đâu.

Tối hôm đó, ngâm mình trong bồn tắm, đầu mình cứ lẩn quẩn hình ảnh của đứa bé đáng thương - chú cũng chẳng bé nữa, nhưng trí óc chắc vẫn là một thằng bé thôi - đang cố gắng kêu gọi sự chú ý một cách vô thanh vô tức "Eun-sang, tên tôi là Eun-sang"...

Mà khách khứa, kể cả mình nữa, thì bằng sự ái ngại và cảm thông chết tiệt với chủ nhà, đã lờ tịt chú đi mất rồi.

0 comments: