Nhiều khi tự hỏi
Bạn đã ra sao
Con sông xưa sóng đời cuộn mặt
Cuốn người theo những dòng chảy phai màu
Bạn có còn làm thơ
Những bài thơ hoang hoải nhớ hoang hoải buồn hoang hoải nhắc
Về những người con gái giấu tên giấu mặt
Theo nhau lặng lặng bước qua đời
Bạn có còn ngồi trên căn gác gỗ và đếm mùa trôi
Cái căn gác ngày xưa lưng chừng trời thăm thẳm gió
Những chiếc lá cố tình lạc vào ô cửa nhỏ
Trêu ghẹo người cô đơn
Bạn có còn băn khoăn mái tóc bạc không phải bởi thời gian
Hay đã chấp nhận như một điều không thể tránh
Mỗi tối soi mình vào đêm sóng sánh
Thấy sợi thăng trầm mỗi lúc một nhiều hơn
Chắc chẳng bao giờ con người hết cô đơn
Dù bên cạnh vẫn có người khác nữa
Chẳng biết bạn giờ có người đợi cửa
Hay vẫn lang thang quán cóc một mình
Đời đã cuộn trào và đời đã lặng thinh
Lên thác xuống ghềnh thuyền đi xa mãi
Một lúc nào đó chợt muốn về gặp lại
Bạn có còn nụ cười dịu ngọt thuở xưa không?
0 comments:
Post a Comment