Tổng kết 10 năm

Mười tám tuổi

Có nghĩa là mười năm trước, ặc ặc.

Kinh dị, thời gian qua cái vèo.

Sáng nay biếng làm việc (lại biếng, blog con vịt dạo này hình như toàn chữ làm biếng). Lại ngồi đọc blog bà con. Ai cũng tổng kết năm. Dòm qua dòm lại, cả một năm qua chưa làm được gì nhiều. Thôi cho em tổng kết 10 năm hen, may ra được cái gì đó đáng kể.

18 tuổi, rất chi là hạnh phúc khi kiếm được công việc đầu tiên, dạy thêm một tuần hai buổi, một trăm nghìn một tháng. (giờ nghĩ lại thấy lúc đó bị bóc lột ghê quá, ặc ặc)

28 tuổi, tháng đi làm coi như 20 ngày đi, thì lương khoảng 100$/ngày. Vẫn la lối là nó bóc lột mình ghê quá, ặc ặc.

18 tuổi. Viết truyện ngắn đầu tiên. Thấy nó hay.

28 tuổi, ngồi cắn ... ngón tay (chứ toàn gõ bàn phím thì bút đâu mà cắn) mãi mà không ra được mẩu truyện nào. Nhìn lại ngày xưa thấy mình hay.

18 tuổi, thèm có người dẫn mình đi ăn kem Bạch Đằng. Đánh tiếng mãi chẳng ma nào thèm dẫn đi.

28 tuổi, vẫn chưa có ai dẫn mình đi ăn kem Bạch Đằng, huhu. Nếu có không biết có dám đi không, chỉ sợ nó dở quá thì tiêu tùng giấc mộng mười năm trời.

18 tuổi. Đài chiếu phim Hàn đầu tiên, Xúc cảm hay cảm xúc gì đó. Không thèm coi vì trái giờ. Trong khi bà con ta quay cuồng vì nó. Mãi đến giờ vẫn chưa coi hết cái phim đó.

28 tuổi. Thấy mình như sống trong phim Hàn. Cũng có cảnh đi dạo trong mùa thu, có cảnh chơi tuyết mùa đông, có cảnh ngồi uống soju trong cái lều bạt, chỉ thiếu nhạc background, héhé. Vẫn thèm một tình iu lãng mạn kiểu phim Hàn, dù là đã biết phim ảnh toàn nói xạo, bọn Hàn còn khô như ngói hơn dân Việt Nam.

18 tuổi. Thèm có ai đó tặng mình một bông phượng. Hay làm hoa hồng khô tặng mấy đứa bạn gái, thật ra là để tự an ủi mình, không ai tặng ta bông thì ta vẫn có thể mang bông tặng người khác, hehe...

28 tuổi. Tính ra trong 10 năm qua được nhận hoa mấy lần: 2 lần nhận bông hồng trắng (gói trong giấy báo, vì người ta chở mình đi chợ và mình thấy bông hồng trắng thì khoái wá đòi mua), 2 lần nhận một lẵng hoa hồng to đùng và một bó hoa cũng to đùng của một người mình chả khoái miếng nào, 1 lần nhận một bó hoa ngày 14-2 của anh, hoa hồng đỏ, trong khi anh biết mình khoái hoa màu trắng. Nếu tính thêm một bông hồng của cái tay mình chả khoái miếng nào, mà mình đã kiên quyết từ chối, thì tổng cộng được 6 lần. 6/10, cũng không tệ, hehe ...

18 tuổi. Nghe bài hát Làn sóng xanh đầu tiên. Làm nguyên bài thơ tặng cái người hát bài đó. Trích ra đây khổ cuối "... Muốn đứng lên lại sợ - tiếng hát rơi qua tay - sợ mình như chiếc lá - khô vụn rồi không hay". Lỡng mợn wé, héhé.

28 tuổi. Đã tìm được ca sĩ riêng. Một người chịu đàn cho mình nghe mọi lúc vui buồn, và có khả năng chịu đựng giọng ca hai ngàn watt của mình. Người tập cho mình khoái nhạc rock, khoái Stratovarius, nghe nhạc tiếng Anh, và người khi nói "bài này hay" thì mình cũng cảm thấy bài hát đó hay.

18 tuổi. Tóc ngắn như con trai. Không dám oánh nhau.

28 tuổi. Tóc dài, mặc đồ cũng dịu dàng hơn, chọn lựa hơn. Túm lại là chảnh hơn rất nhiều. Nhưng khoái oánh nhau.

18 tuổi. Nằm co mình rên rỉ mỗi buổi sáng, khi ông đá cho vài phát để gọi dậy.

28 tuổi. Nằm trùm chăn kín đầu mỗi buổi sáng, rên rỉ "phản đối chuyện đi làm". Thèm được ông đá cho một phát.

18 tuổi. Hẹn với một người bạn là năm hai mươi ba tuổi mình sẽ có việc làm tốt, nói tốt tiếng Anh và học thêm tiếng Pháp, giống như em trai của chị ấy.

28 tuổi. Đã có việc làm cũng tạm ổn. Nói tiếng Anh không tốt lắm, chỉ đủ cho giao tiếp lặt vặt và đủ tự tin đi xin học bổng. Đã thử học tiếng Pháp hồi hăm ba tuổi, nhưng bỏ sau bài đầu tiên. Biết ít câu tiếng Hàn. Không biết người bạn xưa giờ ra sao. Có một dạo thấy chị trên tivi. Chắc bây giờ đã thành giảng viên gạo cội của trường tổng hợp, hoặc đi nước ngoài rồi không chừng.

18 tuổi. Hăng hái với cái trò kết nghĩa huynh đệ. Luôn làm em. Có một lèo bốn ông anh.

28 tuổi. Mỗi ông anh một phương trời. Chẳng có tin của ai, trừ đại ca. Sắp có chị dâu. Hết hứng thú cái trò kết nghĩa. Nhưng vẫn thèm có một ông anh, giống như hồi xưa.

18 tuổi. Luôn miệng than buồn, dù trong lòng có khi chả buồn mấy. Thiếu khả năng chọc cười thiên hạ.

28 tuổi. Luôn miệng cười và chọc cười thiên hạ, dù trong lòng nhiều khi muốn khóc.

18 tuổi, nhìn đời màu hồng, nghĩ là ai cũng tốt.

28 tuổi, nhìn người ta và thấy điểm xấu. Sau đó tự an ủi mình "dù sao họ cũng có điểm tốt"

18 tuổi. Có một cuốn sổ tay, ghi tất cả số điện thoại, địa chỉ và ngày sinh của bạn bè. Nhớ tất cả, không cần mở sổ tay.

28 tuổi. Quên gần hết rồi. Sổ tay thì đã mất. Làm sao đây huhu ...

---------------

đang không biết viết gì tiếp, thì nhỏ bạn kiu qua YM. Và đây là mục cuối cùng.

18 tuổi. Vẫn còn nhớ một người.

28 tuổi. Vừa nhận được tin người ta chủ nhật tuần sau lấy vợ. May quá, không còn nhớ.

hehe...

0 comments: